Theo chức quan của Đại Linh, cấp bậc của Trương Vinh Phương phải thực hiện một hạ quan lễ đối với hắn ta.
“Đa tạ đại nhân!” Trương Vinh Phương mỉm cười chắp tay.
“Mau vào đi. Bỉ nhân là Hoàn Nhan Hoành Đạt. Nghe nói về ngươi lâu lắm rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt. Thật không dễ dàng chút nào.”
“Tình hình tiểu muội có thể tốt như bây giờ đều là nhờ có sự giúp đỡ của Trương huynh đệ trong thời gian này!”
“Đại nhân khách khí, ta chỉ là trao đổi công bằng với Hoàn Nhan Lộ tiểu thư thôi.” Trương Vinh Phương cũng không kể công.
Cả ba cùng nhau bước vào cửa.
Trên khoảng đất trống trong sân phủ đệ đã dọn sẵn một tấm thảm khổng lồ, để đầy đủ các loại thức ăn và rượu ngon ở phía trên.
Bên cạnh còn có một thị nữ xinh đẹp hầu hạ.
Tất nhiên… những thị nữ này đều có khuôn mặt ưa nhìn, nhưng vóc người của họ đều nặng hơn 100 cân…
Ba người ngồi trên thảm, hai huynh muội Hoàn Nha gia ở một bên, Trương Vinh Phương ở một bên.
Trương Vinh Phương liếc nhìn xung quanh, tự giác thu liễm, ngồi thẳng lưng.
“Không biết tại sao đại nhân lại triệu hạ quan đến đây?”
Người khác khách khí với hắn, hắn chỉ nghe qua rồi thôi, nếu xem đó là thật thì quả thật rất ngu ngốc.
“Là như vậy… Ta nghe tiểu muội nói, ngươi đang thu thập những mảnh vụn đồ cổ đó? Sao? Có hứng thú với những thứ này à?” Hoàn Nhan Hoành Đạt nhẹ giọng hỏi.
“Có chút.” Trương Vinh Phương biết hành động trước kia của mình có quá nhiều dấu vết, không thể nào rửa sạch nên đơn giản thừa nhận.
Chỉ cần sau này hắn không tiếp tục thì sẽ không có vấn đề lớn gì.
“Vậy thì ngươi phải cẩn thận.” Hoàn Nhan Hoành Đạt nghiêm nghị nói: “Chất liệu chững mảnh vỡ đồ cổ đó cứng rắn, trước đây là của một số môn phái không được triều đình công nhận lưu lại. Thu thập nghiên cứu những thứ này không phải là chuyện tốt…”
“Ý của đại nhân là…?” Trương Vinh Phương nhớ lúc ấy không phải chỉ một mình hắn cảm thấy hứng thú với thứ này?
Hơn nữa nếu không được phép, tại sao lại đưa chúng ra đấu giá?
“Những thứ này được đem ra bán đấu giá và lưu hành, đương nhiên là hữu dụng. Nếu thực sự cảm thấy hứng thú với chúng, thu thập chúng không phải là vấn đề gì cả, nhưng nếu muốn cố gắng lắp ráp hoàn chỉnh chúng, tốt hơn hết là không nên có tâm tư này.” Hoàn Nhan Hoành Đạt dặn dò.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHắn ta nhìn Trương Vinh Phương có chút muốn nói lại thôi, giơ tay lên.
“Đừng hỏi ta tại sao, có rất nhiều chuyện ta cũng không biết rõ lắm. Nguyên nhân là do phía trên đã quy định vậy. Ngươi đừng tiết lộ ra ngoài đấy.”
Trương Vinh Phương suy tư.
“Được rồi, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Cách đây vài ngày, có chuyện xảy ra ở Đại Dương tự, ngươi có biết không?” Hoàn Nhan Hoành Đạt chuyển chủ đề.
“Ừm, có nghe nói một chút. Lúc đó ta đang luyện võ ở nhà, cũng nhìn thấy pháo hoa cầu viện của Đại Dương tự nổ tung.” Trương Vinh Phương gật đầu.
“Đại Dương tự… Haizz… Nói ra có thể ngươi không tin, trước kia bọn ta không ngờ cao thủ Xích Bảng triều đình luôn truy nã lại ẩn náu ở đây.
Khi đó, chúng ta đã phối hợp với Tôn đốc cùng nhau làm hắn ta bị thương, bỏ chạy. Tiếp theo, có lẽ cần phải điều tra xung quanh.
Ở đây, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi một tiếng, trong quá trình điều tra có thể sẽ điều động các ngươi, lúc đó đừng vọt ra phía trước.”
“Cao thủ Xích Bảng?” Trương Vinh Phương rùng mình.
Trước đây hắn đã nghe nói về những cao thủ trong Hắc Bảng, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói về Xích Bảng.
“Ngay cả Tôn đốc đích thân ra tay, mấy vị đại nhân liên thủ vây công, vậy mà lại để cho hắn ta chạy trốn?”
“Bình thường thôi, dù sao đó là cao thủ Xích Bảng Ngân Diện Thiền. Nhiều năm trước là một nhân vật đáng sợ, giết người không chớp mắt.” Hoàn Nhan Hoành Đạt thở dài: “Bọn ta đã lợi dụng mưa tên để áp chế, cao thủ bọn ta chặn đường mới có thể làm hắn ta bị thương. Nếu một chọi một… Chỉ sợ ngoài Tôn đốc có thể sống, những người còn lại…”
“Mạnh như vậy sao?” Trương Vinh Phương kinh ngạc nói: “Hắn ta chỉ là một người thôi mà? Chẳng lẽ có ba đầu sáu tay?”
“Tất nhiên hắn ta chỉ có một mình.” Hoàn Nhan Hoành Đạt lắc đầu, uống một chén rượu sữa ngựa, nhớ lại tình cảnh trước đó. Đến bây giờ, hắn ta vẫn còn nhớ rất rõ, ban đêm thỉnh thoảng còn gặp ác mộng.
“Lúc đó… Haizz…”
Hắn ta thở dài rồi đột nhiên phản ứng lại, chỉ vào đồ ăn trên thảm.
“Ăn đi, mọi người cùng nhau ăn, đừng khách sáo. Đến nơi này của ta chính là khách quý của ta. Nghe tiểu muội nói lượng cơm ăn của ngươi cũng rất kinh người. Được, nếu hôm nay không ăn hết đồ ăn trước mặt, nghĩa là không cho Hoàn Nhan Hoành Đạt ta mặt mũi!
Nào, nào, nào, chúng ta cùng ăn đi!”
Hắn là người đầu tiên đưa tay cầm lấy một cái đùi cừu nướng, cắn một miếng lớn, mạnh mẽ xé một miếng thịt.
Trương Vinh Phương thầm nghĩ muốn biết chuyện của cao thủ Ngân Diện Thiền Xích Bảng, muốn hỏi, nhưng bị lời nói này chặn lại, đành phải lấy khăn lau tay, bắt đầu ăn thùng uống vại.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.