“Xin lỗi, muốn trách thì hãy trách lúc trước ngươi vì sao không nghe lời lão sư của ngươi nói đi…”
Nam tử cúi xuống, tìm thấy tượng thần và sách nhỏ bút ký trên người hắn ta.
“Ngươi cũng là… một gian tế… bí mật?” Hùng Võ Nghiệp giãy giụa, bàn tay nắm loạn trên mặt đất trong vô vọng. Trong mắt hắn ta lộ ra đau đớn và thù hận.
“…” Nam tử không trả lời.
Từng tia sáng trong veo xuyên qua rừng cây, rơi xuống trên người hắn, soi rõ khuôn mặt hắn.
Gương mặt đó chính là một trong ba vị tướng tài dưới trướng Trương Vinh Phương trong Kim Sí Lầu – Chiếu Thiên Minh!
…
Nửa tháng sau…
Hoàn Nhan gia.
Một nam tử cao lớn vạm vỡ đang đứng bên một cái ao trong vắt.
Nam tử mặc đồ đen, đeo một đoản kiếm ở thắt lưng, mái tóc dài được cột bằng một chiếc vòng bạc hình đám mây, buông thõng phía sau lưng.
Hắn lặng lẽ nhìn chăm chú ao nước hình bầu dục trong vắt.
Rào rào.
Một bóng người xuất hiện trong ao.
Một người màu đen có thân hình bầu dục từ từ rẽ nước, bơi về phía bờ.
Trong lòng Trương Vinh Phương cực kỳ vui mừng khi nhìn thấy Hoàn Nhan Lộ đã gầy đi rất nhiều.
“Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ngươi đã giảm được 35 cân. Xem ra ngươi quả thật đang làm những gì ta nói mà không hề giảm bớt gì.”
Hoàn Nhan Lộ thở hổn hển, leo lên bờ, rồi ngồi phịch trên mặt đất như một con cá chết, không thể động đậy.
Sau khi vận động kịch liệt, lúc này toàn thân nàng vẫn không ngừng đổ mồ hôi.
Lỗ chân lông giống như một vòi nước không thể lấp kín, liên tục không ngừng.
“Phù… phù… phù…. Ta… Ta thấy mình gầy đi mỗi ngày, loại hạnh phúc và cảm giác thành tựu này, ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu…”
Da trên người nàng không có nhiều nếp nhăn, nhưng mơ hồ có chút lỏng lẻo.
“Hiện tại, ta chỉ lo lắng về làn da trên cơ thể mình. Trước đây đã từng bị rạn nứt, nhưng nếu gầy xuống thật, chỉ sợ sẽ có rất nhiều da thừa.” Hoàn Nhan Lộ lo lắng nói.
“Không cần lo chuyện này, cứ quay lại tìm chỗ cắt da đi là được. Vết thương dùng dây ruột mèo khâu lại, cố gắng khâu chỗ khuất rồi lấy hình xăm che lên, sẽ không ảnh hưởng gì.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrương Vinh Phương thuận miệng đề nghị.
“Hình xăm à? Cái đó được đó!” Hoàn Nhan Lộ đột nhiên vui vẻ trở lại.
Nàng chậm rãi đứng dậy từ dưới đất.
Bây giờ nàng chỉ nặng hơn 200 cân. Có thể thấy rõ không còn là một quả bóng tròn như trước nữa.
Bây giờ nàng đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, trở thành một quả trứng thực sự!
“Cố gắng lên!” Trương Vinh Phương muốn nói fighting, nhưng nghĩ đến chuyện đối phương có thể không hiểu ý của nó là gì, hắn liền thay đổi lời nói của mình.
“Được.”
“À đúng rồi, ca ca của ta muốn gặp ngươi. Ngươi đồng ý không?” Hoàn Nhan Lộ bỗng nhiên hỏi.
“Ca ca của ngươi?”
“À, bây giờ người nhà ta đều rất biết ơn ngươi. Nhà ta đã nghĩ nhiều phương pháp để giảm cái thân toàn thịt mỡ này của ta nhưng đều không hiệu quả. Trước đây ta đã từng uống thuốc giảm cân, làm tổn thương thân thể.
Bây giờ… cuối cùng cũng thấy hy vọng…”
“À đúng rồi, hiện tại ta đã bắt đầu luyện võ rồi.” Hoàn Nhan Lộ cười nói: “Thân thể ta cố gắng có thể chuyển động được, có thể tập một vài động tác tiêu hao. Có lẽ sau đó sẽ càng giảm cân nhanh hơn.”
“Đó là cách tốt nhất, nhưng ngươi cũng phải chú ý đến phần ngực trái của mình. Nếu cảm thấy không thoải mái, phải lập tức dừng lại nghỉ ngơi. Vận động quá sức có thể sẽ tạo ra gánh nặng cho nội tạng của ngươi.” Trương Vinh Phương căn dặn.
“Yên tâm đi!” Hoàn Nhan Lộ vẫn như cũ kêu những thị nữ và nữ tử cường tráng đưa đến từng thùng thức ăn.
Nàng và Trương Vinh Phương mỗi người một thùng, ngồi xuống bắt đầu ăn.
“Ca ca của ta là Đại thống lĩnh vệ quân thành Đàm Dương. Lúc trước huynh ấy nói muốn gặp ngươi một lần.”
“Ta không có vấn đề. Khi nào?” Trong lòng Trương Vinh Phương hơi rung động, bình tĩnh nói.
“Lát nữa ta dẫn ngươi tìm huynh ấy.”
Hai người nhanh chóng ăn xong cái thùng trước mặt, Hoàn Nhan Lộ đứng dậy, dùng một chiếc gậy sắt chống đỡ thân thể mệt mỏi, dẫn đầu đi về phía cửa hông của phủ đệ.
Hai người ngồi lên cửa hông xe ngựa, chạy trong thành một lúc.
Ngay sau đó đã đến trước một trạch viện màu xám nhỏ hơn một chút so với phủ đệ Hoàn Nhan Lộ.
Cửa xe mở ra, hai người bước xuống xe, đã nhìn thấy trước cửa có một nam tử cao lớn, mập mạp, bụng phệ, đang bước chân chữ bát từ trong cửa chính đi ra.
Nam tử mập mạp mặc một chiếc áo choàng quá khổ, trên đầu đội một chiếc mũ sắt đỉnh nhọn tượng trưng cho một vị võ tướng, phía sau có một chiếc lông vũ sặc sỡ.
Ánh mắt của hắn ta sáng ngời, tràn đầy khí thế, khi nhìn người khác lại có khí thế hung hãn, khiến người ta không dám khinh thường.
“Hoan nghênh, hoan nghênh! Trương huynh đệ, hôm nay chúng ta không bàn luận chức quan, chỉ ngang hàng tương giao!” Hắn ta ngăn lại Trương Vinh Phương đang chuẩn bị hành lễ, cười ha hả nói.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.