“Như vầy đi.” An Lộc Sơn nói: “Trong phạm vi trăm dặm còn có bốn thành thị Định Ba thành, An Hoa thành, Lạc Nam thành, chúng ta phái quân đội đi tìm lương thực, các thôn trang ven đường cũng không thể bỏ qua! Như vậy, ít nhiều gì có thể tìm được lương thực cứu tế, giải quyết nguy cơ lương thực của chúng ta!”
“Được, cứ làm như vậy đi!”
Vì vậy, bọn họ lại phái ra mấy nhánh quân đi thu thập lương thực.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ đều trở về.
“Tình huống thế nào?”
An Lộc Sơn vội vàng hỏi.
“Khởi bẩm tướng quân, thành Định Ba không tìm được lương thực, xin tướng quân thứ tội!”
“Khởi bẩm tướng quân, An Hoa thành không tìm được lương thực, xin tướng quân thứ tội!”
“Khởi bẩm tướng quân, Lạc Nam Thành không tìm được lương thực, xin tướng quân thứ tội!”
An Lộc Sơn nghe xong, lung lay sắp ngã, lửa giận vạn trượng nói: “Nhưng một hạt lương thực cũng không tìm được? Có phải các ngươi không điều tra kỹ càng không? Tại sao lại không có một hạt lương thực nào?”
“Tướng quân, chúng ta thật sự đã tìm một lần rồi, ngay cả hang chuột cũng không buông tha!”
“Thế nhưng cho dù tìm thế nào cũng không tìm được lương thực, thậm chí ngay cả một chút đồ ăn cũng không có!”
“Tướng quân, chúng ta đã tận lực!”
“Tướng quân, nếu có nửa câu nói ngoa, nguyện chịu xử trí theo quân pháp!”
Toàn bộ những tướng lĩnh này đều quỳ rạp xuống đất.
“Đồ thùng cơm! Toàn bộ các ngươi đều là thùng cơm! Cút xuống cho ta!”
An Lộc Sơn cả giận nói.
Sử Tư Minh đi tới, lo lắng nói: “Đại ca, đây không có lương thực, các binh sĩ không ăn đủ no thì phải làm sao?”
An Lộc Sơn cắn răng: “Thổi lên kèn hiệu, toàn quân tiếp tục đi tới!”
Sử Tư Minh kinh hãi: “Đại ca, các tướng sĩ đều không có ăn cơm, hiện tại bụng đói ục ục, làm sao hành quân?”
“Nhị đệ, sao ta lại không biết lo lắng của đệ? Nhưng chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi!”
An Lộc Sơn cười khổ: “Chu vi trăm dặm không tìm được lương thực, ở lại chỗ này thì chỉ chờ chết! Nếu như lui lại, chắc chắn triều đình sẽ không bỏ qua cơ hội này đánh chó rơi xuống nước! Cho nên, chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi tới, càng tới gần kinh thành, mới càng có cơ hội tìm được lương thực!”
“Đại ca nói rất đúng, ta đi an bài ngay!”
Tiếp theo, hai người thương nghị với các tướng quân của Đại Nguyệt, nhất trí đồng ý tiếp tục đi tới.
Vì vậy, trăm vạn đại quân lại xuất phát.
Chỉ là, tất cả mọi người đều đói bụng cả một ngày, cả người không còn hứng thú, buồn bã ỉu xìu, tốc độ không biết chậm đi bao nhiêu lần.
Đi hết một ngày, cũng không đến bốn mươi dặm, thật sự là không đi nổi nữa.
Lúc này, tiểu đội tìm lương nhao nhao trở về.
An Lộc Sơn vội vàng hỏi: “Tình huống thế nào rồi, có tìm được lương thực không?”
Mặt mũi tướng lĩnh tràn đầy xấu hổ: “Tất cả thôn xóm trong thành thị trong chu vi trăm dặm đều tìm một lần, vẫn không tìm được lương thực, xin tướng quân thứ tội!”
An Lộc Sơn rống to: “Vậy thì tiếp tục đi tìm cho ta, không tìm được thì đừng quay về!”
“Vâng, tướng quân!”
Quay đầu nhìn thoáng qua các binh sĩ bụng đói ục ục, nằm cứng đơ trên mặt đất, An Lộc Sơn nhịn không được thở dài.
Tiểu đội tìm lương thực lại tìm một đêm, vẫn không tìm được lương thực.
Cứ như vậy đến ngày thứ ba, trăm vạn đại quân không thể không xuất phát lần nữa.
Bởi vì đói mất hai ngày, tốc độ hành quân càng chậm, đi cả nửa ngày cũng không đi được mười dặm.
Mà lúc này, thời tiết không ngừng mưa rào, trên trời rơi xuống mưa nhỏ.
Lúc này đang là mùa xuân, mưa phùn mông lung, rất có lợi cho hoa màu.
Nhưng đối với trăm vạn đại quân đói bụng hai ngày, lại thêm đang hành quân mà nói, thật sự là muốn mạng rồi.
Hiện tại vừa mệt lại đói, còn đổ mưa, thân thể trở nên thập phần rét lạnh, nhiều người vì vậy bệnh ngã xuống, liên tiếp ngã sấp xuống.
Cho dù là người không bị bệnh cũng lạnh run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Tướng quân, không đi được, để chúng ta nghỉ ngơi một lát!”
“Trời mưa to thế này, có thể khiến người chết cóng!”
“Lại vừa lạnh vừa đói, thật sự không thể đi tiếp được nữa rồi!”
“Rất có thể ta đã lây nhiễm phong hàn rồi!”
An Lộc Sơn tự nhiên cũng nhìn ra, la lớn: “Đại quân dừng lại! Bây giờ trời mưa, trời lạnh đất đông, bất lợi cho việc hành quân! Mọi người trước tiên nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tiếp tục xuất phát!”
Vì vậy, bọn họ đặt chân trong một tòa thành gần nhất.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày thì cơn mưa cũng ngừng lại, thế nhưng số người mắc bệnh lại càng nhiều hơn.
Trong trăm vạn đại quân, vậy mà lây nhiễm phong hàn đạt tới hai mươi vạn người.
Trong mười người, có hai người mắc bệnh.
Mà những người không nhiễm bệnh khác, tình huống cũng phi thường không ổn.
“Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Sử Tư Minh ngưng trọng.
“Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được?”
An Lộc Sơn thập phần cuồng bạo quát.
Bọn họ lần này khởi binh vội vàng, vốn tưởng rằng mấy ngày là có thể thay đổi triều đại, làm sao suy nghĩ chu đáo được?
Kết quả lương thực không còn, cho bọn họ một đòn trí mạng!
Hiện tại lại có mấy chục vạn binh sĩ lây nhiễm phong hàn, lại cho bọn họ một kích!
Chỉ dựa vào một đại quân bệnh nhanh như vậy, không cần triều đình đánh tới, bọn họ cũng xong đời!
Mình đắc tội với thần tiên nào, sao lại đối xử với hắn như vậy?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.