Skip to main content
Trang chủ Huyền huyễn [Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế Chương 178: An Lộc Sơn lập nghiệp chưa bao lâu, nửa đường ngàn quân chết đói!!! (1)

Chương 178: An Lộc Sơn lập nghiệp chưa bao lâu, nửa đường ngàn quân chết đói!!! (1)

8:32 sáng – 01/03/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

An Lộc Sơn cũng cảm thấy bọn hắn không dám.

Nếu thật sự như vậy, đã bỏ trốn mất dạng từ lâu rồi, sao còn ở lại chịu phạt được?

Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ là một đám lính nấu ăn bình thường mà thôi, nào có năng lực làm ra chuyện như vậy?

Như vậy, lương thực sẽ đi đâu?

Là ai trộm lương thực của bọn họ?

Chuyện này không thể coi thường được!

Phải biết, ba quân không động, lương thảo đi trước.

Năm mươi vạn đại quân của bọn họ xuất động, ăn cơm tuyệt đối là việc đại sự hàng đầu, vấn đề lương thực an toàn càng là quan trọng nhất, không thể có một chút sơ hở nào!

Vì vậy, vì bảo vệ nhóm lương thực này, hắn đã phái chủ lực quân hộ tống một đường.

Thế nhưng, lương thực có thể cung ứng cho năm mươi vạn đại quân, dưới sự bảo hộ của bọn họ, thần không biết quỷ không hay đã bị trộm mất!

Loại thủ đoạn quỷ thần khó lường này khiến An Lộc Sơn vừa kinh hãi vừa sợ.

“Tướng quân, tiểu nhân có một lời, không biết có nên nói hay không…”

“Có gì thì cứ nói thẳng!”

An Lộc Sơn không kiên nhẫn nói.

“Vâng, tướng quân, vậy tiểu nhân cả gan nói ra!”

Vị đầu lĩnh quân kia hoảng sợ nói: “Tướng quân, liệu có phải lần này chúng ta gây ra chuyện trái với thiên đạo không, cho nên khiến quỷ thần trên trời tức giận, làm lương thực của chúng ta đều biến mất?”

“Câm miệng! Rõ ràng là nói bậy nói bạ!”

An Lộc Sơn cả giận nói: “Chúng ta chính là giương cờ chính nghĩa, lần khởi sự này của chúng ta chính là thay trời hành đạo, tru di hôn quân, giết nịnh thần, trả cho thiên hạ một trời đất sáng sủa! Cho nên, các ngươi không được phép tự loạn trận cước, càng không được làm loạn thị phi, ăn nói bậy bạ! Nếu như các ngươi ai dám dùng yêu ngôn mê hoặc mọi người, lão phu sẽ chặt đầu của người đó!”

“Tướng quân, tiểu nhân không dám!”

Đám lính nấu ăn dập đầu.

“Các ngươi tiếp tục nhóm lửa đi, lão phu đi tìm đại nguyệt quân mượn lương thực!”

An Lộc Sơn đi về phía Đại Nguyệt quân, lại phát hiện thống soái Đại Nguyệt quân Lưu tướng quân đang đi về phía hắn.

Trên mặt An Lộc Sơn hiện lên nụ cười thân thiết: “Lưu tướng quân, ngài tới thật đúng lúc, lão phu đang muốn đi tìm ngài thương lượng chút chuyện.”

“Thật trùng hợp, lão phu cũng có một việc muốn nhờ An tướng quân!”

Lưu tướng quân cũng vô cùng nhiệt tình.

Sắc mặt An Lộc Sơn nghiêm nghị: “Mời Lưu tướng quân nói, chỉ cần lão phu có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ!”

Dù sao cũng có việc cầu người, trước tiên giúp đối phương giải quyết vấn đề mới có thể mượn lương thực.

“An tướng quân thật trượng nghĩa, vậy lão phu cứ nói thẳng!”

Lưu tướng quân càng thêm nhiệt tình: “Lúc chúng ta chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, phát hiện lương thực không cánh mà bay! An tướng quân ngươi cũng biết, binh lính hành quân đánh giặc, không có cơm ăn là không được, cho nên ngươi có thể cho chúng ta mượn chút lương thực trước được không? Lão phu vô cùng cảm kích!”

Nụ cười trên mặt An Lộc Sơn dần dần biến mất: “Lương thực của các ngươi cũng không cánh mà bay?”

Lưu tướng quân phản ứng rất nhanh: “Ngươi nói ‘Cũng’, chẳng lẽ lương thực của các ngươi cũng không còn?”

“Đúng vậy!”

An Lộc Sơn nhẹ gật đầu, cười khổ nói: “Lương thực của chúng ta cũng không còn, lão phu vốn định mượn chút lương thực từ Đại Nguyệt các ngươi, nhưng không ngờ…”

Hai vị tướng quân nhìn nhau ngơ ngác!

Vậy mà lại có người, dưới mí mắt bọn họ, trong vòng bảo vệ của trăm vạn đại quân, trộm đi tất cả lương thực!

Đây thật sự là chuyện mà con người làm được sao?

Chẳng lẽ là quỷ thần.

Bọn họ quơ quơ đầu, loại bỏ tạp niệm này ra ngoài.

Bọn họ đều là cao thủ đương đại, càng tin thờ lực lượng trong tay mình, không tin quỷ thần.

Chắc chắn là có người dùng thủ đoạn trộm sạch lương thực mà bọn họ không biết.

Nhưng hiện tại quan trọng nhất không phải là bắt được kẻ giật dây, mà là giải quyết vấn đề lương thực.

“An tướng quân, không có lương thực không được đâu, trăm vạn đại quân này đều chờ ăn cơm đấy! Ngươi là địa đầu xà, tương đối quen thuộc nơi này, có thượng sách gì không?”

An Lộc Sơn trầm ngâm chốc lát, nói: “Trong vòng ba mươi dặm phía trước có một tòa thành, tên là Phong Ba thành. Chúng ta có thể phái một nhánh quân đi thu thập lương thực trước, giải quyết chuyện cấp thiết!”

“Được!”

Lưu tướng quân gật đầu.

Tiếp theo, An Lộc sơn phái Sử Tư Minh ra, suất lĩnh binh mã đi Phong Ba thành tìm lương thực.

Hai canh giờ sau, Sử Tư Minh trở lại rồi.

An Lộc Sơn đi tới trước mặt, mặt mũi tràn đầy chờ mong hỏi: “Hiền đệ, có tìm được lương thực không?”

Vẻ mặt Sử Tư Minh tràn đầy đắng chát: “Đại ca, làm ngươi thất vọng rồi! Lúc chúng ta chạy tới Phong Ba thành, phát hiện Phong Ba thành đã sớm vườn không nhà trống! Vì vậy, ta lệnh cho đại quân tuần tra từng nhà một một lần, kết quả một hạt lương thực cũng không có!”

An Lộc Sơn kinh hãi: “Cái gì? Một hạt lương thực cũng không có?”

“Đúng vậy, thật sự một hạt lương thực cũng không có!”

Sử Tư Minh tức giận cực kỳ: “Bọn họ dọn quá sạch sẽ, không còn sót lại chút gì! Con chuột chạy vào, đều rưng rưng nước mắt chạy ra!”

“A, sao lại như vậy?”

An Lộc Sơn vạn phần thất vọng nhắm mắt lại.

Lúc này, Lưu tướng quân của Đại Nguyệt chạy tới: “Nghe nói Sử Tư Minh đã trở về, tìm được lương thực?”

Sử Tư Minh lại một lần nữa đem tình huống nói ra, Lưu tướng quân cũng cảm thấy rất thất vọng.

“Các binh lính đều đói bụng một buổi tối, nếu như không có lương thực, làm sao hành quân đánh giặc? Không cần địch nhân đánh tới, chúng ta liền chết đói giữa đường!”

Lưu tướng quân mặt mày ủ rũ.

Bình luận

Để lại một bình luận