Skip to main content

Chương 99: Không sống lâu nữa (2)

1:58 chiều – 16/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Một quầy hàng trên gánh xiếc, một thiếu nữ chạy đến quán coi bói ở bên cạnh, cầm ấm trà lên tu ừng ực, sau đó lau miệng, hỏi ông lão coi bói: “Gia gia, người kia là ai vậy? Sao nhiều người biết như vậy. . .”

Ông lão lắc đầu nói: “Mặc dù không biết đó là ai, nhưng khẳng định không phải người bình thường, mặt ngoài đã có năm vị hộ vệ tứ cảnh, trong bóng tối còn có hơn 20 vị hộ vệ khác. Nữ tử bên cạnh người kia, tuổi còn trẻ mà đã là Võ đạo tứ cảnh, ngay cả tiểu nha đầu kia cũng đã luyện được nội tức, không hổ là kinh đô của Đại Hạ, quả nhiên nhân tài đông đúc. . .”

“A, vị tỷ tỷ kìa là Ngự Vật cảnh sao?”

Thiếu nữ nghe vậy thì sững sờ, nàng cho rằng mình 16 tuổi mà đã là luyện ra chân khí thì đã rất đáng gờm rồi.

Không ngờ ngày đầu tiên đến Trường An, lại biết cái gì gọi là núi cao còn núi cao hơn.

Vị tỷ tỷ kia cũng chỉ lớn hơn mình hai ba tuổi, tu vị lại hơn mình tận một cảnh giới lớn.

Mà tiểu nha đầu kia mới 6 7 tuổi thôi, vậy mà đã luyện được nội tức rồi, lúc mình sáu bảy tuổi, còn chưa bắt đầu tu hành Võ đạo nữa. . .

Nhìn bóng lưng của ba người, ông lão kia chợt bấm đốt ngón tay, sau đó lắc đầu nói: “Đáng tiếc. . .”

Thiếu nữ nghi hoặc hỏi: “Gia gia, đáng tiếc cái gì?”

Ông lão thu hồi ánh mắt, nói: “Người trẻ tuổi kia có vẻ như rất được bách tính kính yêu, chỉ tiếc tuổi thọ của y đã không nhiều, không sống lâu nữa, nếu không có kỳ ngộ, nhiều nhất sống được nửa năm.”

Thiếu nữ không hề nghi ngờ lời nói của ông lão, nàng khẽ thở dài, nói: “Thật sự là người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm. . .”

. . .

Lý Nặc và Tống Giai Nhân một trái một phải nắm tay Tống Mộ Nhi đi đường, trên đường có rất nhiều bách tính chào hỏi hắn.

Nơi này không xa huyện nha, hắn từng dựng bàn xử án trên đường, nên không ít bách tính biết hắn.

Tống Mộ Nhi cầm một quả táo to trong tay, cắn một miếng rồi tò mò hỏi: “Lý Nặc ca ca, vì sao bọn họ gọi huynh là Thanh Thiên đại lão gia nha?”

Không chờ Lý Nặc trả lời, Mộ Nhi đã nhìn trúng kẹo hồ lô của người bán hàng rong, đây là kẹo hồ lô do nhiều loại quả làm thành, năm màu rực rỡ, trông rất đẹp mắt, Tống Mộ Nhi nắm tay của hắn, nói: “Lý Nặc ca ca, muội muốn ăn cái kia!”

Người bán hàng rong là một người trẻ tuổi, nghe vậy liền lấy một cái kẹo hồ lô xuống, cười đi qua.

Lý Nặc nhìn y hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Thảo dân không thể nhận tiền của Thanh Thiên đại lão gia được, nếu không sẽ bị hàng xóm láng giềng xem thường.” Người bán hàng rong cười nói một câu, đưa kẹo hồ lô cho Lý Nặc rồi nói: “Tặng cho Thanh Thiên đại lão gia, cảm ơn Thanh Thiên đại lão gia đã làm chủ cho bách tính chúng ta. . .”

Nhìn kẹo hồ lô của người bán hàng rong, Lý Nặc cũng không đưa tay nhận, mà đột nhiên lùi lại hai bước.

Trong khoảnh khắc vươn tay đưa kẹo, người bán hàng rong chợt lật cổ tay, kẹo hồ lô rơi xuống đất, một đạo ánh sáng lạnh chợt đâm ra từ trong tay áo của gã, đâm thẳng về phía cổ họng của Lý Nặc.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Hưu!

Dao găm đâm rách không khó, tạo thành âm thanh như xé vải.

Tốc độ của gã cực nhanh, khoảng cách lại rất gần, đừng nói là người bình thường, coi như võ giả cấp thấp cũng không phản ứng kịp.

Nhưng Lý Nặc giống như đã đoán được từ trước, trước khi gã ra tay, Lý Nặc đã lùi về sau một bước.

Khiến cho dao găm trong tay gã đến muộn hơn dự tính một cái chớp mắt.

Một cái chớp mắt này là đủ rồi.

Tuy nhiên, coi như Lý Nặc không lùi một bước, hắn cũng sẽ không sao.

Bởi vì khi người bán hàng rong vừa ra tay, một bàn tay trắng nõn đã xuất hiện bên cạnh Lý Nặc, tạo thành một đạo tàn ảnh trong hư không, bắt được bộ phận sắc bén nhất của dao găm.

Oanh!

Tống Giai Nhân nắm lấy dao găm, đồng thời một luồng áp lực nặng như núi đánh tới.

Người bán hàng rong hai chân mềm nhũn, cả người bị sức mạnh vô hình kia trấn áp trên mặt đất, gã dùng toàn bộ sức lực mà còn không thể ngẩng đầu lên.

Sắc mặt Tống Giai Nhân lạnh nhạt, ném dao găm đã bị bóp cong trong tay xuống đất.

Ngô quản gia mặt đen xì tiến lên, vẫy vẫy tay, hai bóng người đột nhiên nhảy ra từ trong đám đông, đè chặt gã bán hàng rong kia.

Bị người ám sát, Lý Nặc không chỉ không giận, thậm chí còn muốn cười.

Ngàn trông vạn mong, cuối cùng cũng có thích khách đến.

Theo luật Đại Hạ, ám sát trên đường phố đông đúc, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt đến xã hội, tội danh này nghiêm trọng hơn tội đả thương người rất nhiều.

Coi như mình không bị thương, cũng có thể phán tù ba năm, lưu vong 3000 dặm.

Phàm là Lý Nặc bị trầy da hoặc chảy máu, thích khách này sẽ bị treo cổ.

Điều lệ 258 trong ‘luật Đại Hạ’: Kẻ mưu sát, tù ba năm; người bị hại bị thương, thắt cổ; người bị hại đã chết, chém.

Dựa theo điều luật này, nữ thích khách kia dù không phải hạ nhân của Lý phủ, cũng phải bị thắt cổ.

Lúc trước Lý Nặc không hiểu luật Đại Hạ, dưới sự dẫn đạo của Bùi Triết, đã phán nàng tội đả thương người chứ không phải tội giết người, nên đương nhiên không thể phán quá hai năm, nhưng hiện giờ hắn không phải là tấm chiếu mới, sẽ không bị hạng cáo già như Bùi huyện lệnh lừa dối.

Bình luận

Để lại một bình luận