Skip to main content

Chương 98: Không sống lâu nữa

5:16 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Một giấc ngủ trưa ngon lành, tỉnh dậy có tinh thần hơn nhiều.

Lý Nặc vốn định đến huyện nha, lúc đi ra sân lại gặp Tống Mộ Nhi, nàng nói muốn đi dạo phố.

Lý Nặc nghĩ lại cũng không từ chối, mặc dù đi vào thế giới này hơn nửa tháng rồi, nhưng ngày nào cũng đều là huyện nhà và nhà tạo thành hai đường thẳng.

Trong đầu luôn căng thẳng như dây đàn, còn chưa được trải nghiệm sinh hoạt ở Trường An.

Đi dạo với Mộ Nhi một lúc, rồi đến huyện nha cũng không muộn.

Không lâu sau, trên đường phố náo nhiệt, xuất hiện ba bóng người hai lớn một nhỏ.

Lý Nặc và Tống Giai Nhân mỗi người nắm một tay Tống Mộ Nhi, đi trên đường phó, cực kỳ giống với một nhà ba người ấm áp.

Ngô quản gia đi sau lưng Lý Nặc vài bước, chú ý đám người qua lại, ngẫu nhiên lại nhìn thiếu gia và thiếu phu nhân, trên khuôn mặt già nua lộ vẻ tươi cười.

Sẽ có một ngày như vậy, nếu có thể nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân nắm tay con cái mình như vậy, ông chết cũng không tiếc.

Tưởng tượng giây lát, Ngô quản gia lại tập trung vào cảnh giới.chung quanh.

Lão gia gây thù chuốc oán quá nhiều, có không biết bao nhiêu người đang âm thầm quan sát Lý phủ, bọn họ không làm gì được lão gia, rất có thể sẽ nhằm vào thiếu gia.

. . .

Tống Mộ Nhi chơi rất vui, nhìn thấy đồ ăn vặt hoặc đồ chơi vui thì đều dừng bước, nhìn thấy gánh xiếc ven đường cũng muốn đứng xem một lúc.

Bận rộn nhiều ngày, Lý Nặc cũng rất hưởng thụ cảm giác này.

Gánh xiếc biểu diễn cũng rất đặc sắc.

Dưới ánh mắt của dân chúng, một nữ tử chui vào một cái hòm gỗ, một nam tử khác đứng ngoài, bắt đầu cắm từng thanh trường kiếm sắc bén vào trong hòm gỗ, thân kiếm đâm vào từ mặt trước, lại đi ra từ mặt sau, khiến bách tính kêu lên sợ hãi.

Nhiều trường kiếm cắm vào hòm gỗ như vậy, nữ tử trong hòm còn có thể sống không?

Trong lòng mọi người vừa sợ vừa nghi hoặc, nhưng khi nam tử rút trường kiếm ra, nữ tử trong hòm gỗ chui ra ngoài, quần áo trắng trên người lại không dính máu, còn lộn vài vòng, cười hì hì xin tiền thưởng.

“Hay, nên thưởng!”

“Vừa rồi không nhìn kỹ, làm lại một lần đi!”

Dân chúng cũng bị hấp dẫn bởi màn biểu diễn kích thích này, rất nhiều người móc tiền đồng ném lên đài.

Tống Mộ Nhi há hốc miệng, kinh hãi đến mức mứt quả rớt khỏi miệng, giật giật ống tay áo của Lý Nặc, hỏi: “Lý Nặc ca ca, họ làm thế nào vậy?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Mấy trò xiếc này đương nhiên không thể là thật rồi.

Hòm gỗ kia nhất định có cơ quan, thời hiện đại cũng có ảo thuật tương tự, Lý Nặc đã từng xem rất nhiều loại giải mã.

Tuy nhiên, những người mãi nghệ này đều là bách tính tầng chót, kiếm chút tiền vất vả mà thôi, ở đây nhiều người, hắn không thể nện bát cơm của người ta được.

Hắn vỗ vỗ đầu Tống Mộ Nhi, nói: “Về nhà sẽ nói cho muội biết.”

Lúc này, mấy bách tính quanh Lý Nặc lơ đãng quay qua, giống như phát hiện gì đó, liền kinh ngạc mở miệng.

“Đây không phải vị đại nhân ở huyện nha sao?”

“Đại nhân gì, đây là Thanh Thiên đại lão gia!’

“Nhà ta bị chiếm, chính vị đại nhân này đã làm chủ cho ta!”

“Cũng là vị đại nhân này đã giúp Trần đại nương, con trai của Khảo Công Lang Trung đã vào tù, nghe nói Vương gia còn phải bồi thường 100 lượng bạc, Trần đại nương đã dùng số tiền đó để mở một quán đậu hũ. . .”

Đối với bách tính sinh hoạt trong Trường An này, bọn họ có thể không biết huyện lệnh Trường An là ai, nhưng tuyệt đối sẽ không quên Thanh Thiên đại lão gia đã làm chủ giúp bách tính.

Đám quan viên triều đình kia, xưa này đều cùng một giuộc với quyền quý, họ xem bách tính như trâu ngựa heo chó, chỉ biết nịnh bợ quyền quý, không ai để ý và quan tâm đến bách tính, không ai sẽ vì bách tính tầm thường mà đắc tội với đại nhân vật cao cao tại thượng.

Trừ vị đại nhân trẻ tuổi này.

Ai quan tâm đến bách tính, bách tính tự nhiên ủng hộ người đó.

Không ngờ xem xiếc ở đầu đường mà cũng có thể gặp được vị đại nhân này.

Những bách tính kia lập tức tiến lại gần Lý Nặc, nhưng mà, khi bọn họ tiến đến cách Lý Nặc ba bước, liền gặp phải cản trở, không thể tiến thêm dù chỉ nửa bước.

Bốn ông lão áo xám xuất hiện ở bốn phía khác nhau, bảo vệ Lý Nặc ở giữa.

Bốn người đồng thời bố trí chân khí bảo vệ, ngăn cản nhưng bách tính này đến gần, đề phòng thích khách đục nước béo cò.

Lý Nặc cũng không đoán được bách tính Trường An lại nhiệt tình như vậy, hắn phất phất tay đáp lại bách tính, trong lòng cũng có cảm giác thành tựu.

Từng tiếng ‘Thanh Thiên đại lão gia’ này chính là lời khen ngợi lớn nhất với người như hắn.

Tuy nhiên, nổi tiếng cũng có chỗ xấu, bị bách tính nhận ra, không xem được xiếc nữa, Lý Nặc chỉ có thể dẫn Tống Giai Nhân và Tống Mộ Nhi rời đi.

“Thanh Thiên đại lão gia, ngài đi thong thả!”

Ba người rời đi một lúc lâu, rối loạn mới dần dần lắng lại.

Bình luận

Để lại một bình luận