Skip to main content

Chương 81: Một mẻ hốt gọn (2)

4:42 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Sau khi Vương huyện úy và một đám bộ khoái xuất hiện, đám người vội vàng dừng tay, Chu Đào tiến lên trước, chắp tay với vị nam tử mặc quan phục này, hỏi: “Xin hỏi vị đại nhân này là. . .”

Từ quan phục của đối phương, Chu Đào biết người này giữ chức quan chính thất phẩm, tại địa phương nhỏ, quan thất phẩm chính là trời, nhưng ở Trường An, thất phẩm lại nhỏ không thể nhỏ hơn, nên giọng nói của Chu Đào có chút khách khí, nhưng không nhiều.

Vương huyện úy hừ lạnh một tiếng, nói: “Bản quan chính là huyện úy Trường An, các ngươi thật to gan, lại dám tụ chúng ẩu đả ở Trường An, trong mắt có vương pháp hay không, người đâu, mang tất cả đi cho ta!”

Chu Ngọc vứt chày cán bột trong tay xuống, bước nhanh lên trước, cười nói với Vương huyện úy: “Vị đại nhân này, là hiểu lầm, chúng ta là học sinh thư viện Vân Mộng, sau khi tan học thì đến đây diễn luyện chiến thuật, không phải đánh nhau. . .”

Thư viện Vân Mộng là cái nôi của Binh gia, binh pháp là một khóa học rất quan trọng, nên lý do này mặc dù sứt sẹo, nhưng cũng thỏa đáng.

Nếu là bình thường, Vương huyện úy đương nhiên sẽ thuận theo mà xuống thang, không, nếu là bình thường, y căn bản không nhảy vào vũng nước đục này, đám học sinh này không phú thì quý, y không đắc tội nổi.

Nhưng hôm nay thì khác, y có nhiệm vụ trong người, đương nhiên sẽ không thả bọn họ đi như vậy.

Vương huyện úy hừ lạnh một tiếng, nói: “Diễn luyện chiến thuật, các ngươi nói diễn luyện thì là diễn luyện sao, đừng có ngụy biện, bản quan đã nhìn thấy rõ ràng, đây chính là cầm vũ khí ẩu đả!”

Chu Ngọc thấy vậy, chỉ có thể tiết lộ thân phận, nói: “Vương đại nhân, tại hạ là Chu Ngọc, gia phụ Giá Bộ Lang Trung, xin Vương đại nhân nể tình đồng liêu. . .”

Giá Bộ phụ thuộc Binh Bộ, Giá Bộ Lang Trung là quan chính ngũ phẩm, cao hơn Vương huyện úy tân bốn cấp, cùng cấp với Bùi huyện lệnh.

Tuy nói Giá Bộ không quản được y, nhưng Binh Bộ là một trong lục bộ, lệ thuộc trực tiếp vào triều đình, quan hệ của Giá Bộ Lang Trung cũng không phải thứ y có thể so sánh, ngày xưa Vương huyện úy căn bản không dám đắc tội với người nhà của quan viên cấp bậc này.

Nhưng bây giờ đã không phải ngày xưa.

Sau lưng y là Bùi huyện lệnh, sau lưng Bùi huyện lệnh là Đại Lý Tự Khanh.

Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh, quyền thế trong tay vượt xa tất cả Đại Lý Tự Khanh trong lịch sử, đừng nói là một Giá Bộ Lang Trung nho nhỏ, cho dù là cấp trên của Giá Bộ Lang Trung, Binh Bộ Thượng Thư có đến, thì cũng phải thấp hơn một nửa.

Dựa vào cái cây to này, đừng nói là y đang chấp pháp theo pháp luật, coi như ăn hối lộ trái pháp luật, thì cũng có thể lý lẽ hào hùng.

Vương huyện úy không để ý đến Chu Ngọc, chỉ phất tay nói: “Đưa đi!”

Y đã ngứa mắt đám công tử bột ỷ thế người nhà này từ lâu rồi.

Huynh đệ Chu Ngọc không ngờ vị huyện úy này lại cứng rắn như vậy, mắt thấy đám bộ khoái đã tiến lên trước, nhưng họ cũng không phản kháng, họ đều là con cháu quan lại, trong lòng hiểu rõ, đánh nhau là chuyện nhỏ, chống lại quan phủ thì là chuyện lớn.

Huyện nha Trường An tuy nhỏ, nhưng vẫn đại biểu cho triều đình.

Chu Ngọc nháy mắt với một tên sai vặt mặc áo xanh ở bên ngoài, tên này lập tức chạy về nơi xa.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Giờ phút này, Tống Du cũng đã bò dậy, xoa xoa mấy chỗ đau nhức trên người, đi lên nói với Vương huyện úy: “Vị đại nhân này, có phải là hiểu lầm rồi không, gia phụ Lễ Bộ Viên Ngoại Lang. . .”

Tống Du còn chưa nói hết, Chu Ngọc đã hừ lạnh một tiếng, chế giễu: “Đừng nói là phụ thân ngươi, dù nhắc đến gia gia của ngươi thì cũng vô dụng thôi, vị đại nhân này rất thiết diện vô tư. . .”

Quả nhiên, Vương huyện úy không nể mặt ai cả, quyết tâm mang tất cả mọi người về huyện nha.

Chẳng qua là, cân nhắc đến thân phận của họ, y cũng không dùng biện pháp cưỡng chế với bọn họ.

Trên đường đến huyện nha, đám người Chu Ngọc và Tống Du đều rất buồn bực, ban đầu chỉ là một trận quyết chiến bình thường, không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này.

Lúc này, hai bóng người mới chậm rãi đi ra khỏi quán trà.

Chính là Lý Nặc và Ngô quản gia.

Lần này, trừ bắt đám công tử bột tụ tập đánh nhau này ra, Lý Nặc còn muốn thăm dò Pháp Điển.

Những ngày này hắn vẫn nghiên cứu Pháp Điển, dần dần hiểu được một việc, muốn tu Pháp gia, không thể chỉ dùng cơ bắp, đôi khi đầu óc phải linh hoạt một chút.

Pháp gia, trong quá trình tu hành sẽ tiếp xúc với vô số tham quan ô lại, gian tặc nịnh thần, những người này đều là hạng cáo già, không ai dễ đối phó cả, những đệ tử Pháp gia không có đầu óc kia, không chờ đến khi có thành tựu, thì đã bị người ta đùa chết rồi, Pháp gia có thể sống sót và tu đến cảnh giới cao, bụng dạ ít nhiều cũng có màu đen.

Đối với họ mà nói, gài bẫy chỉ là hành vi thông thường.

Bọn họ không chỉ câu cá, đôi khi còn nuôi cá.

Khi một ít quan viên chỉ tham nhỏ tham ít, họ sẽ mở một mắt nhắm một mắt mà cho qua, âm thầm thu thập chứng cứ, chờ quan viên trưởng thành, trở thành đại tham đại gian thì sẽ bắt đầu thu lưới, không chỉ có thể diệt trừ gian nịnh, còn có thể nhờ vào đó mà đột phá bình cảnh, một mũi tên trúng hai đích. . .

Đương nhiên, cũng có lúc sảy chân.

Trên triều đình, tình thế thay đổi trong nháy mắt, có đôi khi cá con đã trưởng thành cá lớn, chưa kịp thu lưới, chỉ một đêm mà nó đã biến thành cá mập, thân phận thợ săn và con mồi lập tức đảo ngược, trong lịch sử đã có không ít sự kiện như vậy, Pháp gia trừ gian không thành mà còn bị diệt trừ ngược.

Thậm chí, đôi khi sẽ bỏ mặc con cháu mình làm điều phi pháp.

Chờ thời cơ chín muồi, lại há quyết tâm, làm một cái đại nghĩa diệt thân, đây cũng là biện pháp tốt để đột phá bình cảnh.

Quan viên quyền quý đều căm thù Pháp gia đến tận xương tủy, cho dù là dân gian, Pháp gia cũng là nửa chê nửa khen.

Người trong Pháp gia, không phải ai cũng là Thánh Nhân không có lòng riêng, trong đó có không ít người chính trực, nhưng đại đa số người đều là vì bản thân mình, vì bản thân mình mạnh lên, mà trừng gian diệt nịnh, giữ gìn luật pháp chỉ là quá trình để đạt được mục đích này.

Lý Nặc cũng không phải Thánh Nhân, hắn lựa chọn tu Pháp gia, đầu tiên là vì sống sót.

Nếu như có thể thuận tiện làm ít việc tốt được dân chúng công nhận, tự nhiên là không thể tốt hơn.

Bình luận

Để lại một bình luận