Skip to main content

Chương 80: Một mẻ hốt gọn

4:40 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Tốc độ tu hành của Pháp gia có liên quan đến hình phạt nặng hay nhẹ, roi, trượng, tù, đày, tử hình, hình phạt tăng lên một bậc, tốc độ tu hành cũng nhanh hơn một bậc, bởi vậy, trong phạm vi luật pháp cho phép, Pháp gia xưa nay đều xử nặng nhất.

Những người này ẩu đả bằng tay không, nhiều nhất chỉ là quất roi.

Nhưng cầm chày cán bột trong tay, vậy thì là ẩu đả bằng vũ khí rồi, tính chất cũng thay đổi rồi.

Ngô quản gia vui mừng nhìn Lý Nặc, cái gì gọi là phụ tử, đây chính là phụ tử, chiêu này của thiếu gia ít nhất cũng có ba phần chân truyền của lão gia.

Lý Nặc quay đầu nhìn ánh mắt kỳ lạ của Ngô quản gia, hỏi: “Ông nhìn ta bằng ánh mắt này làm gì?”

Ngô quản gia sùng bái nhìn Lý Nặc, nói: “Một chiêu này của thiếu gia thật sự là cao, quá cao!”

Lý Nặc liếc nhìn Ngô quản gia, tức giận nói: “Cao gì mà cao, ta chỉ bán chày cán bột mà thôi, bán chày cán bột không phạm pháp. . .”

Nói xong, hắn lại mở miệng nói: “Ông nhìn chằm chằm vào bọn họ, đừng để xảy ra chuyện.”

Nhìn Ngô quản gia nhảy ra ngoài cửa sổ, Lý Nặc lại cầm chén trà lên.

Chày cán bột mặc dù làm bằng gỗ bình thường, không có mũi nhọn, nhưng nếu đánh trúng chỗ hiểm thì cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Đám công tử bột này nếu điên lên, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.

Vậy hắn sẽ mắc sai lầm lớn.

Mặc dù pháp luật không thể làm gì hắn, nhưng lương tâm của hắn không cho phép.

Có Ngô quản gia ở đây, thì không cần lo lắng vấn đề này nữa.

Nói chính xác hơn, loại hành vi thêm dầu vào lửa này có chút mất đạo đức, nhưng hắn cần sống sót, còn sống mới có cơ hội, mới có thể phát triển Pháp gia, giữ gìn chính nghĩa, không biết Pháp Điển có thể hiểu không, vừa hay có thể mượn cơ hội này để thử một lần. . .

. . .

Cửa sau thư viện Vân Mộng.

Bãi đất trống trong rừng cây nhỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu rên truyền ra.

Đám người Tống Du đã không còn khí thế như vừa rồi, từng người đang ôm đầu kêu rên không thôi.

Một cái chày cán bột nho nhỏ, nhìn như chỉ là một sự vật tầm thường không có gì lạ, nhưng đánh vào người lại rất đau!

Tống Du che đầu, tránh né quanh cây, trong lòng cực kỳ hối hận, biết thế không nghe lời tỷ phu!

Còn cả tên bán chày cán bột kia nữa, mẹ nó đầu óc có vấn đề đúng không, có biết làm ăn hay không, ai lại đi bán chày cán bột ở cửa thư viện?

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Vốn cho rằng đây là một trận quyết đấu công bằng, ai biết, bọn họ vừa tiến đến, đám người Chu Ngọc Chu Đào liền nhảy ra từ sau cây, trong tay còn cầm chày cán bột, đánh cho họ không kịp trở tay.

Lúc đầu thực lực tương đương, nhưng một đám tay không, một đám cầm vũ khí, kết quả có thể hiểu.

Đám người Tống Du lập tức tan tác.

Tống Du né tránh xong thì nhìn ngó chung quanh, trong mắt mang theo hi vọng, Vuong Hoa đã đột phá đến Nội Tức cảnh, có nội tức hộ thân, không sợ chày cán bột này, một người có thể giải quyết tất cả phe đối phương.

Giờ phút này, một góc khác của bãi đất trống, một người trẻ tuổi có dáng người to con đang va chạm nắm đấm với người khác, tạo thành một tiếng vang nặng nề, sau đó cả hai đều thối lui.

Y lắc lắc nắm đấm đã run lên của mình, nhìn bóng người đối diện, kinh ngạc nói: “Trần Thanh, ngươi cũng đột phá rồi?”

Người trẻ tuổi tên Trần Thanh cười hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ chỉ cho phép ngươi được đột phá?”

Tống Du nhìn thấy một màn này, nghĩ thầm không ổn rồi, huynh đệ Chu Ngọc cũng mời cao thủ đến, như vậy mình không chỉ không thể rửa nhục, mà còn phải chịu một trận đòn, sau ngày hôm nay, chỉ sợ mình sẽ trở thành trò cười trong thư viện.

Tống Du vừa phân tâm, trên lưng đã ăn hai chày.

Thân thể cũng mất cân bằng, té ngã ra đất.

“Rất ngông cuồng đúng không, lại cuồng một cái thử xem . . “

Chu Ngọc nhìn Tống Du đang chật vật trên đất, trong lòng đắc ý không thôi, chày cán bột trong tay không ngừng chào hỏi lên người Tống Du, dưới cơn hí hửng, không để ý nên một chày này rơi về phía đầu Tống Du.

Trong lòng y giật mình, muốn thu hồi một chày này.

Đánh nhau thì đánh nhau, nhưng nếu làm Tống Du trọng thương hoặc là chết, vậy y cũng không chịu nổi hậu quả.

Trong lòng y nghĩ vậy, nhưng cũng đã muộn, mắt thấy một chày này sắp đánh trúng đầu Tống Du, Chu Ngọc đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh to lớn ngăn cản mình, chày trong tay không thể hạ xuống, dừng lại cách đầu Tống Du chỉ nửa tấc.

Mà lúc này, một đám người bước nhanh vào trong bãi đất trống.

Người chưa đến, tiếng đã đến trước.

“Ban ngày ban mặt, dám cầm vũ khí ẩu đả ở Trường An, tất cả để vũ khí xuống, bó tay chịu trói!”

Nghe thấy âm thanh này, Tống Du vui mừng không thôi, nghĩ bụng tỷ phu quả nhiên đáng tin, cấm quân đến rất kịp thời.

Quay đầu nhìn lại, lại phát hiện không phải cấm quân.

Từ trang phục của bọn họ, có vẻ như là bộ khoái của huyện nha.

Nơi này không gần huyện nha, đám bộ khoái này đến đây làm gì?

Được rồi, mặc kệ vì sao họ lại ở đây, ít nhất mình cũng không cần bị đánh nữa.

Bình luận

Để lại một bình luận