Skip to main content
Trang chủ Huyền huyễn [Dịch] Nương Tử, Hộ Giá! Chương 67: Vừa rồi bên ngoài nhiều người

Chương 67: Vừa rồi bên ngoài nhiều người

4:14 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Lý Nặc ngủ một giấc rất say.

Không chỉ ngủ ngon, sau khi tỉnh ngủ còn ngửi thấy mùi thơm thơm trên người mình.

Có nha hoàn mang đồ rửa mặt đến, Lý Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã sáng, thuận miệng hỏi: “Giờ nào rồi?”

Tiểu nha hoàn hơi mập đáp: “Bẩm thiếu gia, vừa qua giờ Tỵ!”

Giờ Tỵ là khoảng 9 – 11 giờ sáng, Lý Nặc không nhớ hôm qua ngủ lúc mấy giờ, nhưng khẳng định là sớm hơn 9 giờ, vậy hôm qua hắn phải ngủ hơn 12 tiếng.

Cẩn thận nhớ lại, hình như hôm qua đã ngủ gật lúc ăn cơm, cũng không biết về phòng thế nào.

Mặc kệ Lý Nặc cố gắng nhớ lại ra sao, cũng không tìm thấy ký ức tương quan.

Nhớ không được thì thôi, ngủ hơn 12 tiếng, bụng đã đói cồn cào, bởi vì dậy muộn, đương nhiên lại phải ăn sáng một mình, nương tử thì không biết đi đâu, Lý Nặc cũng đã quen với việc này.

Giải quyết bữa sáng xong, Lý Nặc lại dẫn Ngô quản gia đến huyện nha.

Trên xe ngựa, Ngô quản gia vừa đánh xe vừa thở dài thở ngắn.

Lý Nặc vén rèm xe, hỏi: “Sao vậy?”

Ngô quản gia khẽ thở dài, hỏi: “Thiếu gia, chúng ta không tu Pháp gia được không, không đi thẩm án nữa được không?”

Lý Nặc liếc mắt nhìn ông, không tu Pháp gia, không tu Pháp gia thì chờ chết à?

Dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân, phụ thân nhiều kẻ thù như vậy, hắn không cố gắng mạnh lên, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị liên lụy.

Huống chi, không đi thẩm án, không cần chờ đến khi kẻ thù của phụ thân ra tay, mình đã chết bất đắc kỳ tử rồi.

Hắn nói rất đương nhiên: “Phụ thân ta là Đại Lý Tự Khanh, ta tu Pháp gia không phải rất bình thường sao, ông không cảm thấy trợ giúp bách tính, trừng ác dương thiện, là một chuyện rất có ý nghĩa sao. . .”

“Haiz. . .”

Ngô quản gia không nói gì nữa, chỉ NReiYkḗ thật dài.

Một lát sau, Lý Nặc đi đến huyện nha, vừa xuống xe ngựa đã sững sờ.

Một hàng người rất dài, xếp từ cửa công đường đến tận đường cái, cả huyện nha cũng ồn ào như cái chợ.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Rất nhanh Lý Nặc đã ý thức được, bất cứ chuyện gì cũng là hăng quá hóa dở.

Hôm qua không có án để phán, hôm nay thì phán không hết.

Ban đầu, mỗi ngày hắn chỉ phán một ít vụ án nhỏ, tranh chấp nhỏ, hôm nay tuy nhiều bản án, nhưng càng là việc lông gà vỏ tỏi, ngay cả cãi nhau ở thôn cũng kéo nhau đến đây nhờ phán xử.

Điều này có chút chiếm dụng tài nguyên công cộng.

Huyện lệnh có rất nhiều chức trách, xử án chỉ là một trong số đó, nếu ngay cả những chuyện nhỏ này mà huyện lệnh cũng phải đích thân xử lý, vậy Bùi Triết có thuật phân thân cũng bận không chịu nổi.

Cho nên, sàng chọn qua là rất cần thiết.

Bùi Triết nhìn thấy một màn này xong, lập tức triệu tập tất cả bộ khoái và nha dịch, dẫn bách tính đang xếp hàng ra ngoài huyện nha, khoanh một khu vực rộng rãi trên phố, rồi dựa theo các vụ án để sàng chọn và phân chia.

Những vụ án quan trọng sẽ được đưa đến công đường, xử lý theo trình tự, chờ thăng đường.

Đa số đều là tranh chấp nhỏ không cần lên công đường, có thể để người điều giải bên ngoài huyện nha.

Chỉ một khắc đồng hồ sau, huyện nha vốn hỗn loạn tưng bừng, lập tức trở nên ngay ngắn rõ ràng.

Lý Nặc không khỏi cảm thán, bảo sao hắn chỉ là trợ lý quèn, người ta lại làm huyện lệnh ở kinh thành, hắn còn phải học tập rất nhiều từ Bùi đại nhân.

Trên công đường, Bùi Triết nói với Lý Nặc: “Công tử, hôm nay hạ quan phải ra khỏi thành, đi trợ cấp cho mẹ góa con côi ở các thôn, huyện nha phải làm phiền công tử rồi.”

Lý Nặc hỏi Bùi Triết: “Huyện nha còn có huyện thừa và huyện úy cơ mà, sao mấy ngày này không nhìn thấy họ?”

Huyện nha Trường An là một cơ cấu rất quan trọng trong các huyện nha ở Đại Hạ, theo lý thì nhất định phải có huyện thừa và huyện úy, là phụ tá của huyện lệnh, bọn họ phải xử lý mấy chuyện này mới đúng, huyện lệnh bình thường sẽ không ra mặt.

Bùi Triết thở dài.

Huyện nha Trường An đương nhiên có huyện thừa và huyện úy, chẳng qua là, hai người này đã kết thành đồng minh trước khi ông đến, từ trước đến nay vẫn không để huyện lệnh như ông vào mắt, gần đây cả hai cùng xin nghỉ, từ chối chia sẻ công việc với ông, chính là muốn cho ông một đòn cảnh cáo.

Hai người này mặc dù có cấp bậc thấp hơn, nhưng lại rất có bối cảnh, hai người bắt tay với nhau, huyện lệnh như ông cũng không làm được gì.

Bùi Triết đi ra công đường, một bóng người lại đi vào huyện nha.

Trương huyện thừa nhìn thấy Bùi Triết, khuôn mặt phì nộn lập tức tươi cười, chậm rãi đi qua, nói: “Mấy ngày không gặp, Bùi đại nhân có vẻ tiều tụy nhỉ, coi như công việc bận rộn, thì đại nhân cũng phải chú ý sức khỏe. . .”

Câu nói này nhìn như quan tâm, thật ra là chế giễu.

Y và Vương huyện úy làm tá quan (quan phụ tá), lại không chia sẻ công việc với huyện lệnh, Bùi Triết phải xử lý tất cả công việc trong huyện nha, không tiều tụy mới là lạ.

Bình luận

Để lại một bình luận