Cổng nha môn huyện nha Trường An.
Mặt trời đã xuống núi, sắc trời cũng tối dần.
Cho dù Lý Nặc vẫn còn muốn thẩm án, nhưng huyện lệnh và đám bộ khoái đã bận rộn cả ngày, ngày mai lại phải đi làm, Lý Nặc đành phải nói cho bách tính đang xếp hàng, hôm nay đã quá muộn, ngày mai lại đến.
Hai mẹ con bà lão kia, đêm nay tạm thời ở lại nha môn.
Vương gia còn chưa đưa 100 lượng bồi thường đến, huyện nha đòi giúp và kết án.
Hậu đường, Bùi phu nhân vừa mới trở lại nha môn liền nghe nói đến việc này, trong lòng mừng rỡ, sau đó nhìn về phía Bùi Triết, lo lắng hỏi: “Vương đại nhân kia là Khảo Công Lang Trung, lão gia đắc tội với người ta, sau này có bị người ta làm khó dễ không?”
Khóe miệng Bùi Triết giật giật, nói: “Yên tâm đi, ông ta không có cơ hội này. . .”
Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh, là người nổi tiếng đúng lý không tha người.
Không, dù không đúng lý thì cũng không tha người.
Đám quan viên ở Trường An này, dù không phạm tội cũng sợ Lý Huyền Tĩnh muốn chết.
Phạm phải tội lớn như vậy, còn bị Lý Huyền Tĩnh biết, chỉ có thể cầu trời phù hộ mà thôi.
Nếu Vương Đạc thông minh, đêm nay phải cáo lão về quê.
Bằng không, qua một thời gian ngắn nữa, thứ rơi không phải là mũ quan, mà là đầu người.
Trước kia cũng đã có ví dụ điển hình rồi.
Tuy nhiên, nghĩ đến sự nhiệt tình của bách tính ngày hôm nay, Bùi Triết lại thở dài, nói: “Chỉ sợ ngày mai lại bận rộn. . .”
Lúc này, Lý Nặc ngồi xe ngựa về Lý phủ, bận rộn cả ngày, hắn lơ đãng nhìn vào Pháp Điển, ngay sau đó mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Chỉ có hắn nhìn thấy Pháp Điển đang lơ lửng trước mặt mình.
Trang bìa vẫn là hai hàng chữ triện quen thuộc.
Tên: Lý Nặc.
Tuổi thọ: 42 ngày.
Lý Nặc cẩn thận dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn nhầm, trên Pháp Điển đúng là con số 42.
Nhưng hắn nhớ rõ, trước khi thẩm phán Vương Việt, trên đó là 31 ngày.
Dựa theo kinh nghiệm, Vương Việt bị xử 3 năm tù, hẳn là sẽ có thêm 3 ngày tuổi thọ, nhưng từ 31 đến 42, lại tăng tận 11 ngày, nhiều gấp ba bốn lần bình thường.
Lý Nặc nhìn tranh chân dung của Vương Việt trên Pháp Điển.
Tối.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐiều này chứng tỏ hắn không có năng lực nào hơn người.
Nhưng lại tăng nhiều tuổi thọ hơn những người khác.
Chẳng lẽ người khác nhau, sẽ tăng số tuổi thọ khác nhau?
Số tuổi thọ thêm ra, khiến Lý Nặc trăm mối không có lời giải.
Nhưng nghĩ lại cũng không thấy lạ, các phạm nhân hắn từng bắt, đều là người bình thường không có bối cảnh, ngay cả thiên phú Võ đạo cũng không có, Vương Việt không chỉ là con trai của quan lớn trong triều, mà bản thân còn là võ giả nhị cảnh, nếu nói những phạm nhân trước chỉ là quái nhỏ, vậy Vương Việt nói gì cũng coi như một con boss nhỏ.
Độ khó khi thẩm phán Vương Việt lớn hơn những phạm nhân lúc trước nhiều, nên được nhiều điểm kinh nghiệm hơn cũng rất hợp lý.
Đây cũng là cách tu hành của Pháp gia.
Pháp gia thẩm phán phạm nhân có địa vị càng cao, thân phận càng tôn quý, thì tu vi tăng càng nhanh, cường giả Pháp gia tu đến cuối cùng, thẩm phán người bình thường đã không giúp họ tiến bộ nữa, đều phải đặt mục tiêu trên người đám công khanh trong triều.
Lý Nặc có một suy đoán nhỏ.
Phán người bình thường 3 năm tù, có thể giúp hắn tăng 3 ngày tuổi thọ, phạt trượng thì không thêm, cần tính gộp nhiều người.
Vương Việt là võ giả nhị cảnh, ba năm tù thêm 100 trượng, hắn tăng 11 ngày tuổi thọ, vậy cách tính tuổi thọ này, có phải là dựa vào thực lực và địa vị của phạm nhân để tình hay không, người bình thường thì không nói, nhưng nhất cảnh thì gấp đôi, nhị cảnh gấp ba, tam cảnh gấp bốn, cứ thế suy ra. . .
Tính như vậy, thất cảnh có thể tăng gấp tám lần.
Phán tử hình, người bình thường chỉ tăng 10 ngày tuổi thọ.
Nếu hắn đoán không sai, trên lý thuyết, phán tử hình cho một cường giả thất cảnh, có thể tăng 80 ngày tuổi thọ, gần ba tháng. . .
Đương nhiên, đây chỉ là lý thuyết.
Trên thực tế, thất cảnh đã là Thanh Nhân, ai có thể bắt và phán quyết Thánh Nhân?
Đừng nói thất cảnh, lục cảnh cũng khó.
Loại tồn tại này, một người có thể so với một chi quân đội.
Cho dù là ngũ cảnh cũng là quái vật khổng lồ xưng bá một phương, sau lưng tất có thế lực mạnh mẽ chống lưng, có thể áp đảo pháp trên thế tục và pháp luật.
Dù vậy, đây vẫn là một tin tốt với Lý Nặc.
Gấp hai gấp ba, thậm chí là gấp bốn gấp năm lần, ai mà không muốn chứ, nếu có thể bắt được mấy tội phạm tứ cảnh, kiếm thêm mấy tháng tuổi thọ, hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần ngày ngày đều liều mạng như bây giờ.
Cả ngày bận rộn đến mức không kịp ăn uống, lúc thẩm án thì không cảm thấy gì, bây giờ lại vừa đói vừa mệt, cũng may là về đến nhà, đồ ăn đã xong xuôi, Lý Nặc chỉ lo và cơm, cảm thấy cơm trắng hôm nay cũng ngon hơn bình thường.
Cơm tối là ăn với Tống Giai Nhân, nhưng hai người không nói chuyện.
Lý Nặc không có tâm tư nói chuyện, hắn đã buồn ngủ ríu cả mắt, và cơm vào một miệng một cách máy móc, mí mắt ngày càng nặng, động tác tay ngày càng chậm, càng ngày càng chậm. . .
Một lát sau, Tống Giai Nhân nhìn Lý Nặc đã nằm nhoài trên bàn cơm, trên mặt còn dính mất hạt cơm, hô hấp đều đều, nàng liền khẽ lắc đầu, đứng dậy đi ra phủi mấy hạt cơm trên mặt hắn, sau đó bế hắn lên, đi ra thiện phòng, chậm rãi đi vào một tòa tiểu viện. . .
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.