Mấy ngày nay Lý Nặc nghiên cứu ‘luật Đại Hạ’, hiện giờ, đôi khi phán quyết không cần lật sách.
Trong luật Đại Hạ, người thông dâm, cả nam và nữ đều bị tù một năm rưỡi, nếu là phụ nữ có chồng, tù hai năm, kẻ cưỡng xxx thì tội thêm một bậc, chính là tù ba năm.
Đại Hạ xử lý tội cưỡng xxx này hơi nhẹ, tối qua cũng chỉ là ba năm tù có thời hạn, mà ở hiện địa, tội này chính là ba năm cất bước, cao nhất tử hình.
Tuy nhiên, vụ án này khá đặc biệt, người bị hại vì không chịu được đả kích nên đã phát điên, thuộc về loại tạo thành hậu quả nghiêm trọng, trong điều khoản bổ sung thì có thể xử nặng.
Lý Nặc thương lượng với Bùi Triết, quyết định phán Vương Việt 100 trượng, tù 3 năm, lại bồi thường 100 lượng cho người bị hại.
Trong đó, ba năm tù là xử phạt theo luật, 100 trượng là hình phạt bổ sung nằm trong phạm vi luật pháp cho phép, 100 lượng bồi thường là quan viên dựa theo tình tiết vụ án để quyết định thêm, đều nằm trong phạm vi cho phép của luật pháp Đại Ha, Lý Nặc và Bùi Triết đã phán mức án cao nhất cho tội ác của Vương Việt.
Bách tính lại là quần tính xúc động và phẫn nộ, không ít người hô hào chém y.
Nhưng đây là không thể, pháp luật đã có quy định, bọn họ chỉ có thể xử lý trong phạm vi cho phép, vượt qua phạm vi này, xử phạt vô hiệu, sẽ bị Hình Bộ và Đại Lý Tự trả về, quan viên làm trái cũng bị xử phạt.
Vương Việt đã bị phán nặng nhất rồi, thậm chí Vương gia còn có thể từ chối 100 lượng bồi thường kia, đưa lên Hình Bộ xét xử.
Nhưng xem ra, họ sẽ không làm vậy.
Phán quyết tù giam cần giao cho Hình Bộ xét duyệt mới có thể thi hành, nhưng đánh trượng thì không cần, sau khi tuyên án xong, hai bộ khoái lập tức cởi dây trói cho Vương Việt, lại đặt hắn lên một chiếc ghế dài, bắt đầu thi hành án trước mặt mọi người.
Vương Việt này nhìn như thư sinh yếu đuối, nhưng lại rất chịu được đòn, ăn trượng mà không kêu một tiếng.
Không chỉ Lý Nặc kinh ngạc, trong mắt Ngô quản gia cũng hiện ra vẻ khác lạ, nói: “Thiên phú không tối, tuổi mới 20 mà đã luyện được nội tức, hơn nữa còn không dùng để hộ thân, cũng coi như là nam nhi. . .”
Lý Nặc nhìn Vương Việt bị hành hình, Ngô quản gia nói Vương Việt là Võ đạo nhị cảnh, nhị cảnh còn gọi là Nội Tức cảnh, trong người sinh ra hình thức ban đầu của chân khí, có thể bảo vệ cơ thể, nếu y muốn thì đánh trượng là không có tác dụng.
Lý Nặc không khỏi cảm thán ông trời bất công, loại cặn bã này lại có thiên phú Võ đạo, mà hắn thì lại không có gì cả.
Bộ khoái hành hình cũng không nương tay, dưới tình huống không dùng nội tức hộ thân, coi như võ giả cũng không chịu nổi.
Nhưng Vương Việt từ đầu đến cuối đều không kêu một tiếng, cho dù là bờ mông và sau lưng đã là máu thịt be bét.
Bách tính vây xem thì vui sướng nhìn một màn này, một nữ tử tóc tai rối bời, mặc áo vải thô đứng trong đám người, ngơ ngác nhìn một màn này, nụ cười ngây ngô trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là bi phẫn, bi phẫn này dần dần biến thành vui sướng, nàng chạy đến quỳ trước mặt bà lão, nghẹn ngào khóc lóc trong đau khổ, nói: “Mẫu thân. . .”
Nữ tử đầu tóc rối bởi này chính là người bị hại, nhìn thấy Vương Việt bị trừng phạt, nàng giống như lại chịu kích thích, vậy mà lại khôi phục thần trí, đây cũng là một chuyện khiến người ta vui mừng.
Bà lão ôm con gái, ngơ ngác nhìn một màn trước mắt.
Nửa năm qua, bà đã chạy đến không biết bao nhiêu nha môn, đi hỏng biết bao đôi giày, nhưng đều không thể lấy lại công bằng cho con gái.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBan đầu bà cũng đã từ bỏ, hôm nay nhìn thấy công khai thẩm án ở cổng huyện nha, cũng ôm tia hi vọng cuối cùng, không ngờ tên súc sinh kia lại bị trị tội thật!
Bà kéo con gái quỳ gối trước mặt vị công tử trẻ tuổi kia, nước mắt chảy dòng dòng, vừa dập đầu vừa nói: “Tạ ơn Thanh Thiên đại lão gia, tạ ơn Thanh Thiên đại lão gia!”
“Thanh Thiên đại lão gia!”
“Thanh Thiên đại lão gia!”
. . .
Bách tính vây xem cũng bắt đầu kích động hò hét.
Lý Nặc mặc dù ra vẻ bình tĩnh, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.
Đối với một vị quan tòa mà nói, có chuyện gì có thành tựu hơn là lời cảm tạ từ nhân dân chứ?
Những nghề khác căn bản không hiểu được mấy chữ ‘Thanh Thiên đại lão gia’ này có ý nghĩa thế nào với người làm việc pháp luật.
Điều này chứng tỏ họ được nhân dân tán thành.
Cũng là lý tưởng ban đầu của họ khi học luật pháp.
Cho dù là theo quyền lực ngày càng lớn, địa vị ngày càng cao, rất nhiều người đã vứt bỏ lý tưởng này, nhưng khi nghe mấy chữ này, họ cũng khó tránh khỏi sinh ra một chút rung động.
Bùi Triết đứng sau lưng Lý Nặc, không biết nhớ đến thứ gì, mà lại lộ ra vẻ cảm khái.
Ngô quản gia ngẩng đầu nhìn trời, che giấu biểu cảm xấu hổ.
Sau đám đông, Tống Giai Nhân lẳng lặng đứng đó, ánh mắt xuyên qua đám đông, dừng lại trên bóng dáng kia.
Tiếng hoan hô của bách tính chấn động cả đất trời, ngay cả phạm nhân trong đại lao của huyện nha cũng nghe thấy rõ ràng.
Thiếu nữ mặc áo tù ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua khe cửa sổ chật hẹp, hỏi một cai ngục: “Trương đại ca, bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Cai ngục kia cười nói: “Công tử đang thẩm án ở bên ngoài, nghe nói con trai của một Khảo Công Lang Trung đã cưỡng xxx một nữ tử, hơn nữa năm không ai dám quản, sau khi công tử biết đã bắt người đưa đến nha môn, vừa mới đánh 100 trượng, chắc hẳn lát nữa sẽ có người đưa vào đây. . .”
Lời vừa dứt, liền thấy hai cai ngục kéo một người bị máu tươi nhuộm đỏ phần lưng tiến vào, sau đó ném vào một phòng giam.
Thiếu nữ nhìn bóng người đã hôn mê kia, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt tuấn tú kia, trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ hối hận, nàng không khỏi nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt. . .
. . .
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.