Người trẻ tuổi nghe vậy thì sững sờ, sau đó lộ ra vẻ giận dữ, nói: “Lão già kia không chịu thôi đúng không, lần đó chỉ là say rượu mà thôi, nếu là ngày bình thường, coi như cô nương kia cởi hết đứng trước mặt ta, ta cũng không thèm nhìn. . .”
Với thân phận của y, căn bản không thiếu nữ nhân, chỉ là những kẻ chủ động kia không phải hoa tàn bại liễu thì chính là có ý đồ riêng, muốn gả vào nhà hào môn, y cũng không thèm để ý, lần đó uống quá nhiều, nhất thời muốn nếm thử vị gái nhà lành, không ngờ sau đó lại tạo thành phiền phức.
“Im miệng, còn không phải do con gây họa!” Vương Đạc trừng mắt với y một cái, sau đó nhìn về phía hạ nhân, hỏi: “Người kia thuộc nha môn nào, huyện nha hay Hình Bộ?”
Nửa năm trước, vì chuyện này nên ông đã nhốt con trai trong phòng, phạt diện bích ba ngày.
Phạt thì phạt, nhưng làm phụ thân, ông cũng không thể trơ mắt nhìn tiền đồ của con trai mình bị ảnh hưởng.
Cho dù là dùng bạc chuộc tối cũng sẽ lưu lại án cũ, nếu như con trai ông trúng tuyển khoa cử, sau này sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức.
Vương Đạc là Khảo Công Lang Trung, rất hiểu mấy chuyện này.
Có thể quản chuyện này, cũng chỉ có huyện nha Trường An và Hình Bộ, huyện lệnh trước kia đã vì chuyện này mà tìm ông, còn cam đoan sẽ không có sai lầm gì, bên Hình Bộ thì ông đã chào hỏi, qua nửa năm sẽ không có ai nhắc đến chuyện ywQcRHuMẀ
Chẳng lẽ là huyện lệnh mới kia?
Xem ra vị huyện lệnh mới nhậm chức này không hiểu chuyện lắm. . .
Trong lòng Vương Đạc nghĩ vậy, hạ nhân kia đã mở miệng: “Hắn nói mình là người của phủ Đại Lý Tự Khanh.”
Xoạch!
Đôi đũa ngọc trong tay Vương Đạc đột nhiên rơi xuống bàn.
Xoảng!
Trong thiện đường, bát đũa vỡ nát.
Một lát sau, Vương gia.
Người trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, ôm chân Vương Đạc, run giọng nói: “Phụ thân, phụ thân nhất định phải cứu con!”
Một vị phụ nhân mặc quần áo lộng lẫy cũng nắm tay Vương Đạc, hai mắt đẫm lệ mông lung, nói: “Lão gia, nhà chúng ta chỉ có một đứa bé, lão gia không thể mặc kệ Việt nhi được, Việt nhi mà gặp chuyện gì, thiếp cũng không sống nổi.”
Sắc mặt Vương Đạc cũng tái nhợt, nhưng là gia chủ, ông vẫn cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Hai người ở nhà, ta đi bái phỏng mấy vị đại nhân.”
Một lát sau, Vương Đạc rời khỏi phủ, đi bái phỏng vài tòa phủ đệ gần đó.
Những người này, có Hình Bộ, cũng có Kinh Triệu Phủ.
Ngày bình thường, đa số người trong bọn họ đều khúm núm với Vương Đạc, tươi cười chào đón, hôm nay có việc cần nhờ vả, nên Vương Đạc cũng cúi đầu.
“Sáng sớm đã nghe thấy chim khách kêu, thì ra là khách quý đến nhà, Vương đại nhân, mau mời ngồi!”
“Sao Vương đại nhân lại đến đây, mau mau, mau lấy trà ngon ta cất giữ ra. . .”
Chuyện khẩn cấp, Vương Đạc nói ngắn gọn, vào thẳng vấn đề: “Thực không dám giấu diệm, là khuyển tử gặp chút phiền phức. . .”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Vương đại nhân yên tâm, chuyện của ngài chính là chuyện của ta, cuộc khảo sát năm nay của Lại Bộ, còn mời Vương đại nhân chiếu cố nhiều hơn. . .”
“Là vì bản án của lệnh lang à, việc nhỏ việc nhỏ, lát nữa ta sẽ bảo người đến báo cho huyện nha Trường An.”
. . .
Tuy nhiên, sau khi Vương Đạc giải thích cặn kẽ, những người này đều đổi ý.
“Cái gì, án này do Đại Lý Tự Khanh điểm danh?”
“Vương đại nhân, chỉ sợ bản quan không giúp được rồi. . .”
“Đại nhân nhà ta có bệnh, không thể gặp khách.”
“Vương đại nhân, đại nhân nhà ta nói mình không ở nhà.”
“Tiễn khách tiễn khách.”
. . .
Vương Đạc thất hồn lạc phách đi trên đường, những quan viên từng khúm núm với ông, những đồng liêu từng xưng huynh gọi đệ kia, ban đầu còn tươi cười tiếp đón ông, nhưng nghe nói đến Đại Lý Tự xong, tất cả đều đổi sắc mặt, không ai nguyện ý ra tay giúp đỡ, sau này ông thậm chí còn không bước được vào cửa nhà họ.
Cuối cùng, Vương Đạc do dự rất lâu, mới đi vào một tòa phủ đệ.
Nói rõ ý đồ đến với phòng gác cổng, không lâu sau, một nam tử trung niên nho nhã đi đến, nhìn Vương Đạc mặt mày tái nhợt, thần sắc sợ hãi, y nghi hoặc hỏi: “Vương lang trung, có chuyện gì sao?”
Vương Đạc bước nhanh về phía trước, bắt lấy tay nam tử này, nói: “Trần thị lang, ngài nhất định phải cứu ta!”
Nam tử trung niên vỗ vỗ tay của Vương Đạc, nói: “Không vội, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta là bạn bè nhiều năm, nếu ông gặp chuyện, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Sau nghe, sau khi nghe Vương Đạc kể xong, nam tử trung niên kinh hãi nói: “Cái gì, con của ông ức hiếp dân nữ, lại bị người của Lý Huyền Tĩnh tìm đến cửa?”
Vương Đạc khẽ gật đầu, nói: “Trần đại nhân, ngài phải cứu ta!’
Nam tử trung niên xạm mặt lại.
Cứu, cứu cái rắm!
Quan viên trong Trường An này, người không mắc sai lầm cũng sợ Lý Huyền Tĩnh để mắt tới, chớ nói di là phạm tội nặng như vậy.
Lý Huyền Tĩnh là người nào?
Là Diêm Vương sống đấy!
Vụ án Lý Huyền Tĩnh để mắt tới, ai dám thò tay vào?
Thò tay chặt tay, thò đầu chặt đầu.
Nam tử trung niên không hề do dự mà vung tay Vương Đạc ra, kiên định nói: “Giao tình 20 năm của chúng ta, hôm nay nhất đao lưỡng đoạn, từ giờ trở đi, ta không có người bạn như ông!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.