Lý Nặc có chút bất đắc dĩ.
Huyện lệnh đời trước chính là nhân chứng quan trọng, gã vừa chết, vụ án này cũng khó khăn.
Ngô quản gia sau lưng Lý Nặc lại ngẩng đầu nhìn trời, sau đó thầm thở dài.
Thiếu gia đã ở ngoài cả ngày rồi, không biết lúc nào mới về nhà đây, ông đã rất đói bụng. Lý phủ mới tuyển đầu bếp mới, tay nghề cực tuyệt, ông cũng đã nghĩ kỹ tối nay sẽ ăn gì rồi, nhưng lại chỉ có thể chờ ở nơi này.
Qua một lúc, Ngô quản gia không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, ngài muốn xen vào vụ án này sao?”
Lý Nặc nhìn thoáng qua bà lão đau lòng đến sắp ngất kia, hỏi Ngô quản gia: “Có thể để Đại Lý Tự điều tra vụ án này không?”
Bùi huyện lệnh không dám điều tra, Lý Nặc có thể hiểu được, mặc dù giao cho Đại Lý Tự thì hắn sẽ không được tham dự vào, nhưng cho dù không lấy được lợi ích gì từ vụ án này, hắn cũng muốn đòi lại công bằng cho bà lão này.
Ngô quản gia cười khoát tay, nói: “Không cần phiền toái như vậy. . .”
Ông vẫy vẫy tay, một người bán rong thả hàng hóa xuống, chạy chậm qua, hỏi: “Ngô tổng quản, ngài có gì phân phó?”
Ngô quản gia nói: “Đến phủ Khảo Công Lang Trung, hỏi xem nửa năm trước con của hắn có ức hiếp một vị cô nương hay không!”
Người bán rong hỏi: “Sau đó thì sao?”
Ngô quản gia khoát tay, nói: “Không có sau đó, hỏi xong ngươi trở về là được.”
Người bán hàng rong khẽ gật đầu, rồi chạy như điên về một phía khác, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Lý Nặc.
Lý Nặc nhìn Ngô quản gia, hỏi: “Thế là xong?”
Ngô quản gia cười nói: “Thiếu gia chờ một lát.”
Lý Nặc không biết Ngô quản gia muốn làm gì, nhưng hôm nay vẫn còn một ít vụ án cần xử lý, hắn liền mời bà lão kia qua một bên nghỉ ngơi, rồi tiếp tục xử lý những vụ án khác, nghĩ bụng, nếu thật sự không được, tối nay đi tìm phụ thân, với thủ đoạn của Đại Lý Tự, vụ án này là không khó.
Bùi Triết nhìn Ngô quản gia, trong lòng đang mặc niệm cho Khảo Công Lang Trung.
Cuộc đời chính là như vậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrong mắt một ít người, bình dân bách tính chính là sâu kiến.
Nhưng trong mắt người khác, chính họ cũng là sâu kiến.
Lúc này, một phủ đệ nào đó ở Trường An đang tổ chức một bữa tiệc gia đình.
Khảo Công Ti quản lý việc khảo sát chiến tích của 90% quan viên, làm Khảo Công Lang Trung, ngày thường Vương Đạc cực kỳ bận rộn, vì vậy nên ngày nghỉ mộc là rất quan trọng với Vương Đạc, mỗi khi đến ngày nghỉ, Vương Đạc sẽ buông bỏ tất cả công vụ, đốt hương tắm rửa, làm bạn với người nhà. . .
Vương gia nhân khẩu thịnh vượng, huynh đệ trong nhà hòa thuận, điều đáng tiếc duy nhất là, Vương Đạc chỉ có một đứa con trai.
Làm chủ mạch của Vương gia, thật ra Vương Đạc phải sinh thêm mấy đứa mới đúng.
Nhưng khi thê tử mang thai đã bị động thai, sau khi sinh con thì không thể sinh dục nữa, những năm gần đây, Vương Đạc cũng không
Vương Đạc xuất thân nghèo khó, trước kia vì để cho ông đọc sách, thê tử dù mang thai vẫn phải vất vả làm áo dệt vải cho người ta, bận từ sớm đến muộn, bản thân lại không nỡ ăn không nỡ mặc, có bao nhiêu tiền đều dùng hết lên người ông, ông sao có thể làm thê tử đau lòng chứ?
Cũng may là bọn họ đã có một đứa con trai, mặc dù bị mẫu thân nương chiều từ nhỏ, nhưng dưới sự quản giáo của ông, con trai cũng không ăn chơi sa đọa như những tên công tử bột khác, không chỉ tuổi còn trẻ mà đã là Võ đạo nhị cảnh, còn học hành chăm chỉ, nếu có thể đỗ khoa cử, ông là Khảo Công Lang Trung, vậy con trai không cần phải lo về tiền đồ nữa. . .
Coi như không đỗ khoa cử, ông cũng có thể đảm bảo con trai vinh hoa cả đời.
Ăn uống được một nửa, Vương Đạc nhìn một người trẻ tuổi, hỏi: “Gần đây học tập thế nào?”
Người trẻ tuổi đang dùng cơm, nghe vậy liền ho nhẹ vài tiếng, nói: “Tiến. . .tiến bộ hơn mấy tháng trước.”
Vương Đạc khẽ gật đầu, nói: “Cố gắng học tập trong thư viện đi, coi như không thể tinh thông cả lục nghệ, nhưng ít nhất cũng phải am hiểu một môn trong đó, năm môn còn lại cũng không thể quá kém, đến khi đó chỉ cần đỗ khoa cử, cho dù là vị trí cuối cùng trên bảng tiến sĩ, ta cũng có thể đảm bảo trong vòng 10 năm, con sẽ từ tòng cửu phẩm lên đến thất phẩm. . .”
Có phụ thân là Khảo Công Lang Trung, một khi tiến vào quan trường, nhất định là thuận buồm xuôi gió, người trẻ tuổi liên tục gật đầu xưng phải, lúc này một hạ nhân vội vàng chạy vào, nói: “Lão gia, vừa có người đến phủ, nói muốn hỏi lão gia một vấn đề.”
Vương Đạc thả đũa xuống, hỏi: “Vấn đề gì?”
Hạ nhân kia nhìn đám người trên bàn tiệc, muốn nói lại thôi.
Vương Đạc nhìn hắn một cái, nói: “Nơi này không có người ngoài, có gì cứ nói thẳng.”
Hạ nhân kia do dự một chút, nói: “Người kia hỏi lão gia, nửa năm trước, thiếu gia có từng ức hiếp một cô nương. . .”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.