9
Nhìn Trần Vận Lễ dẫn theo Trần Vận Nghi tức giận xông vào phòng ta mà chỉ trích, kể tội ta, muốn ra mặt cho thứ tỷ.
Ta chỉ thấy buồn cười: “Lễ nhi, con có biết không, con là một mầm non học hành tốt, con còn giỏi hơn cả thúc phụ của con, vừa rồi con chỉ trích ta, lời lẽ thành chương, có thể làm thành một bài hịch rất hay đó.”
Trần Vận Lễ có lẽ không ngờ ta lại nói như vậy, nhất thời có chút ngẩn ngơ, mặt đỏ bừng: “Đó… đó là do tiên sinh mới mời về dạy tốt.”
“Ừ.” Ta gật đầu: “Học vấn thì không tệ nhưng làm người thì còn phải học nhiều.”
Ta không muốn nghe Trần Vận Lễ ở đó huyên thuyên nữa, liền chuyển ánh mắt sang Trần Vận Nghi sau lưng nó.
Trần Vận Nghi vẫn luôn cúi đầu đứng sau lưng Trần Vận Lễ, không giận không mừng.
Ta vẫy tay, gọi nó đến trước mặt.
“Con nghĩ thế nào?” Ta nhẹ nhàng hỏi, nó biết ta đang hỏi về chuyện của thứ tỷ.
Phải nói là ta đối với Trần Vận Lễ luôn nghiêm khắc nhưng đối với Trần Vận Nghi lại rất khoan dung.
Nó không giống nam nhi phải gánh vác gia đình, nó chỉ cần hiểu lẽ phải, sau này lấy chồng không bị người ta bắt nạt là được.
Cho nên mặc dù nó cũng theo Trần Vận Lễ học bài nhưng lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ta còn đặc biệt mời sư phụ đến dạy nó đàn, cờ và nữ công.
Nhưng thứ tỷ lại nói nữ tử nhất định phải biết một hai điệu múa, như vậy mới có thể có thân hình uyển chuyển, bước đi nhẹ nhàng, giữ được trái tim của phu quân.
Ta không khỏi cười khẩy trong lòng, Lưu di nương lúc trước ở nhà cũng không ít lần dạy nàng múa.
Vì vậy, thứ tỷ rảnh rỗi là lại dạy tiểu cô và Trần Vận Nghi múa, còn thường chọn lúc Trần Du đi ngang qua.
Trần Vận Nghi không có thái độ gì với chuyện này, không phản đối cũng không tỏ ra thích thú.
Lúc này thấy ta hỏi, nó ngẩng đầu nhìn ta một cái, vội cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ta, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”
Ta hiểu trong lòng, gật đầu, như thể chấp nhận lời xin lỗi của nó.
“Các con về trước đi, chuyện này ta sẽ cân nhắc lại.”
Ta vẫy tay, Tiểu Đào vừa đẩy vừa xô đưa hai người ra khỏi cửa.
Nhìn bóng lưng hai người biến mất, Tiểu Đào không nhịn được mắng: “Người xem, nhà quyền quý này toàn là những kẻ vong ân phụ nghĩa, tiểu thư à, người phải sáng mắt lên, người đã rơi vào ổ sói rồi, cả nhà đều là sói mắt trắng.”
Đang nói thì nha hoàn Xuân Tước từ ngoài cửa đi vào thì thầm bên tai ta vài câu, ta không tự chủ được mà nhướng mày: “Chu chưởng quầy nói thế nào?”
“Chu chưởng quầy nói không ngoài dự đoán, hai ba mươi cửa hàng ở Hà Gian đều bị người ta động tay động chân, dọn dẹp thì không khó, chỉ có kẻ đứng sau…”
Ta đương nhiên biết kẻ đứng sau là ai nhưng bây giờ không nên đánh rắn động cỏ.
“Không chỉ không được đánh rắn động cỏ, mà còn phải cho ả chút ngọt nữa. Giao cho Ngô quản sự đi tặng luôn cả mấy chục trang trại ở Long Nam và Giang Bắc đi, bên đó hắn quen thuộc nhất.”
Đúng rồi, ta còn phải viết thư cho phụ thân đang làm quan, không biết Lưu di nương thổi gió bên gối đến mức nào rồi, ta phải phối hợp với bà ta một chút.
Vì ta phản đối Trần Du cưới bình thê, hắn đối với ta vô cùng lạnh nhạt, liên tiếp mấy ngày đều ngủ lại thư phòng, tỏ rõ thái độ nếu ta không nhượng bộ thì sẽ không gặp ta nữa.
Theo luật lệ triều ta, phu thê trên bốn mươi tuổi mà không có con trai thì nam nhân mới được cưới bình thê, hoặc được chính thê đồng ý viết giấy bảo lãnh nộp lên quan phủ đóng dấu cũng được.
Nay ta không đồng ý bảo lãnh, thứ tỷ sẽ không thể như nguyện gả vào nhà họ Trần.
Nghe nói thứ tỷ ngày nào cũng làm đồ ăn khuya mang đến thư phòng, mỗi lần đi là hai ba canh giờ, có khi lúc về trời đã sáng.
Nói thật, ta rất khâm phục thứ tỷ.
Trần Du đi học ở thư viện huyện bên, vì ở không quen phòng ở của thư viện nên đã thuê riêng một ngôi nhà bên ngoài, còn lén gia đình nuôi một mỹ nhân trong nhà.
Trần Du giấu nuôi mỹ nhân trong nhà hai năm, đến cuối cùng cũng không đưa mỹ nhân về, hiện vẫn nuôi ở nhà riêng, dường như không muốn cho nàng danh phận.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNói đến thì Trần Du không phải là kẻ háo sắc, phần lớn tâm sức đều đặt vào việc học hành.
Đừng thấy nhà Trần Du chỉ có Trần Du đỗ hương thí nhưng người nhà họ Trần làm quan ở kinh thành không ít, thậm chí có người đã làm đến nội các.
Người nhà họ Trần có một quy tắc bất thành văn, người có thể học hành thì đi làm quan, người không học được thì đi kinh doanh.
Người kinh doanh kiếm được tiền cung cấp cho người làm quan, dùng để học hành và thông quan.
Còn người đỗ đạt công danh, ngoài việc tạo điều kiện nhất định cho người nhà họ Trần kinh doanh, còn phải hỗ trợ lẫn nhau.
Bao gồm cả quan hệ thông gia, cũng phải đoàn kết với nhau, hình thành nên một chuỗi lợi ích vững chắc.
Trần Du chỉ cần đỗ kỳ thi hội năm sau, người nhà họ Trần trong triều lập tức sẽ vận dụng mọi mối quan hệ, giúp hắn ta mở ra một con đường thăng quan tiến chức thuận lợi nhất.
Chính vì vậy, lúc đó ta bị thứ tỷ thay thế hôn sự, dù ta chọn Trần Du tuy xuất thân thương gia nhưng đã đỗ hương thí, phụ thân ta sau khi suy nghĩ cẩn thận thì vẫn đồng ý.
Phụ thân ta đều hiểu được, Trần Du chỉ cần thời gian ắt sẽ thành danh, tiền đồ vô lượng, bản thân Trần Du càng hiểu rõ hơn.
Hắn ngày đêm khổ đọc, chỉ mong đến ngày được đề tên bảng vàng.
Nhưng hắn lại vào thời điểm mấu chốt này lại vì thứ tỷ mà trở mặt với ta, muốn nâng nàng ta làm bình thê, không biết nên nói hắn si tình hay vô tình.
Nhưng có một điểm đáng khen là, thứ tỷ quả thực có thủ đoạn.
12
Sau một tháng không lộ diện, Trần Du đã xuất hiện, sau lưng còn có thứ tỷ nhu tình như nước, đáng thương vô cùng.
Bát yến chưng đường phèn trong tay ta là Ngô quản sự đặc biệt mang về từ Long Nam, thêm bột trai Đông Hải nấu thành, giờ ăn cũng chẳng còn vị gì.
Ta đặt bát xuống, lau miệng, thong thả nhìn hai người.
Chỉ thấy thứ tỷ không nói hai lời, tiến lên quỳ xuống trước mặt ta.
Trần Du đau lòng vô cùng, muốn đỡ nàng ta dậy nhưng bị nàng ta ngăn lại.
“Dù sao cũng phải quỳ, rốt cuộc là ta có lỗi với muội.”
Nói rồi, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên khuôn mặt thứ tỷ, thật là bi thương tuyệt đẹp.
Ta linh cảm đây sẽ là một vở kịch lớn, không dám cướp mất hào quang của nàng ta, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ta.”Ta biết trong lòng muội muội không vui. Ta không muốn tranh giành phu quân với muội nhưng Du Lang và ta thật lòng yêu nhau, chỉ cần được ở bên Du Lang, ta có thể làm trâu làm ngựa cho muội, tuyệt không vượt quá nửa bước.”
Nhìn xem nàng ta tự gột sạch bản thân kìa, là Trần Du yêu nàng, là ta ngăn cản, nàng không làm gì cả mà chỉ là một đóa hoa nhỏ bé phải chịu đựng mọi thứ.
“Huống hồ, ta và muội muội cũng coi như hòa nhau.” Nàng nhỏ giọng nói thêm.
Ta nhướng mày.
“Lời này là thế nào?”
“Ban đầu ta không muốn nói nhưng ta không đành lòng nhìn Du Lang vì chuyện bình thê mà áy náy với muội…”
Thứ tỷ nước mắt lưng tròng nhìn Trần Du một cái, Trần Du đau lòng nhìn nàng, quay đầu lại trừng mắt nhìn ta, tốc độ thay đổi sắc mặt này thực sự khiến ta kinh ngạc.
“Nói nghe xem.”
Ta nhận lấy chén trà mà Tiểu Đào đưa tới nếm thử, năm nay hương vị ngon hơn năm ngoái, lại uống thêm mấy ngụm.
“Năm đó người phải gả đến Trịnh gia ở Ký Châu vốn là muội nhưng muội sớm biết Trịnh Tam Lang đã mắc bệnh hiểm nghèo, số mệnh chưa định nên đã bày mưu tính kế để ta thay muội gả đi. Cũng tại mệnh ta không tốt, gả đi không bao lâu thì phải thủ tiết.” Nói đến đây, thứ tỷ đã khóc không thành tiếng.
“Ta không trách muội, thay muội chịu những đau khổ này, là nghĩa vụ của người làm tỷ tỷ như ta.”
Trong lòng ta khẽ chùng xuống, sao nàng biết là ta bày mưu tính kế để nàng gả đến Trịnh gia?
Nhìn lại thứ tỷ đang khóc thảm thiết, ánh mắt lấp lánh, mang theo chút đắc ý như đã đạt được mưu kế.
Hóa ra nàng không biết sự thật, chỉ đơn giản là muốn bày mưu vu khống ta, chỉ là nàng không bao giờ ngờ rằng, những lời vu khống của nàng về ta đều là sự thật.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.