Giờ phút này Chương Quốc Dương đã đứng ngồi không yên. Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, mà trong lòng của Vương Hiểu Yến ở bên cạnh cũng hoảng sợ.
Cô sao có thể nghĩ tới, bạn của bạn trai của bạn thân mình lại có thể quen biết một nhân vật lợi hại như vậy chứ.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì cho dù có đánh chết thì cô cũng không thể tin được.
Lúc này Lâm Phàm liếc mắt nhìn Chương Quốc Dương một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười, hàm ý rất rõ ràng. Chính là bây giờ cậu có thể tiếp tục khoe khoang rồi.
Chỉ là với tình huống hiện tại của Chương Quốc Dương thì đương nhiên là không khoe nổi nữa rồi. Hiện tại anh ta chỉ có thể ngồi ở chỗ đó như khinh khí cầu bị xì hơi.
Lâm Phàm vỗ vai Đại Thụ, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, cười hỏi: “Minh Dương, chỗ của anh còn thiếu người không? ”
Diêm Đại Thụ nghe hắn nói như vậy thì vẻ mặt hơi ngạc nhiên, không dám tin nhìn Lâm Phàm.
Mà giờ phút này Trần Mỹ Đồng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt cũng lộ vẻ phức tạp. Cô không ngờ tới bạn của Đại Thụ lại thật sự muốn giới thiệu công việc cho Đại Thụ.
Nhưng Trần Mỹ Đồng biết, trình độ học vấn của Đại Thụ cũng được nhưng nếu thật sự muốn vào làm trong công ty lớn thì trình độ học vấn này chỉ sợ vẫn chưa đủ.
“Người thì quả thật là không thiếu….Chỉ là nếu cậu đã mở miệng thì cho dù không thiếu cũng phải thiếu, cậu nói có đúng không?” Vương Minh Dương cười nói.
Lăn lộn vào xã hội lâu như vậy, bầu không khí bữa tiệc này trầm thấp như thế, khẳng định là có vấn đề.
Mà khi Vương Minh Dương nói ra câu đầu tiên thì trong mắt Trần Mỹ Đồng lộ ra một tia thất vọng, nhưng khi cô nghe được câu tiếp theo thì giống như được kéo lên từ vực sâu của địa ngục vậy.
Ngay từ đầu trong lòng Chương Quốc Dương còn cười lạnh, cho dù có quen biết Vương Minh Dương thì thế nào? Nếu muốn tiến vào công ty lớn thì cũng phải có bản lĩnh mới được.
Nhưng câu sau lại như một cái tát mạnh mẽ vả vào mặt của anh ta vậy.
Rốt cuộc tên này và Vương Minh Dương có quan hệ gì vậy?
Cho dù là bạn bè thì khi liên quan đến công việc cũng không có khả năng tùy ý như thế.
Hơn nữa công ty của đối phương lại còn là một công ty lớn, một công ty niêm yết, há lại có thể tùy ý sắp xếp người vào làm như vậy?
“Ha ha, cũng được! Anh em của tôi tốt nghiệp đại học. Hiện tại tới Thượng Hải tìm việc lại không nói với tôi một tiếng mà lại tìm cái gì mà bán hàng 4S, tiền lương hơn hai ngàn. Anh nói xem, đây không phải là gáo vàng múc nước giếng bùn sao? Cho nên nếu công ty của anh thiếu người thì giúp đỡ sắp xếp một chút. Chuyện này coi như là tôi nợ anh đi.” Lâm Phàm nói.
“Đại Thụ, giới thiệu về bản thân cho Vương tổng một chút, tốt nghiệp trường nào, học chuyên ngành gì.” Lâm Phàm nói.
“À! À!”
Diêm Thụ Nhân đã sớm ngây ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại. Bây giờ mới phản ứng lại, vẻ mặt cũng có chút gấp rút, lập tức đứng lên, giống như rất hồi hộp.
Vương Minh Dương vừa thấy tình huống này thì lập tức nở nụ cười, sau đó ấn tay xuống, ra hiệu cho Đại Thụ ngồi xuống.
“Đừng! Giữa anh em với nhau, nói ai nợ ai làm cái gì? Nếu cậu đã mở lời thì tôi còn có thể không đồng ý sao? Nếu tôi không đồng ý, cậu lại cho tôi một đấm thì làm sao mà tôi chịu được?”
“Hơn nữa, những thứ như bằng cấp này không quan trọng. Hiện tại mấy thứ như bằng cấp này thì đáng giá mấy đồng chứ? Ra nước ngoài, chơi vài năm rồi lấy bằng cấp thì có ích lợi gì? Sau khi tôi tốt nghiệp trung học thì tôi cũng đã ra ngoài lăn lộn, kiếm được mười mấy cái bằng cấp nước ngoài, chỉ là hiện tại cũng không biết những bằng cấp này đã bị ném đi đâu rồi!
Vẻ mặt Vương Minh Dương thờ ơ nói.
Lâm Phàm nghe xong thì không khỏi nở nụ cười, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Chương Quốc Dương.
Giờ phút này Chương Quốc Dương chỉ hận không thể đào một cái hố rồi chôn mình xuống.
Mình có một cái bằng cấp thì có gì để khoe khoang.
Cũng vô tình bị vả mặt.
“Chỉ là công ty niêm yết của tôi khá nhiều, cậu học chuyên ngành gì?” Vương Minh Dương hỏi.
“Anh Vương, em học tài chính.” Diêm Thụ Nhân lập tức nói.
“Không có vấn đề gì chứ?” Lâm Phàm hỏi.
“Có thể có vấn đề gì? Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi! Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có số điện thoại. Đợi cậu thu xếp mọi thứ xong xuôi thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ sắp xếp công việc cho cậu, cam đoan sẽ khiến cậu hài lòng.” Vương Minh Dương cười nói.
“Cám ơn anh Vương!” Hiện tại Đại Thụ cảm thấy người mình lâng lâng. Loại cảm giác này thật sự là nói không nên lời, ngay cả đi bộ cũng bắt đầu thấy nhẹ nhàng.
Nếu như không phải danh thiếp trong tay có cảm giác chân thực như vậy thì Đại Thụ sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.
“Sau khi đến công ty thì tôi sẽ cho người hướng dẫn cậu. Cậu cứ học thật tốt, đợi khi thời cơ đến thì tôi sẽ đề bạt cậu. Những thứ khác không nói nhưng tôi có thể cam đoan tiền lương hàng năm của cậu có thể đến một triệu.” Vương Minh Dương nghiêm túc nói.
Đây là bạn của Lâm Phàm cho nên Vương Minh Dương tuyệt đối sẽ không để anh ta ở trong công ty ngồi ăn rồi chờ chết, nhất định sẽ nghiêm túc bồi dưỡng để anh ta trở thành chủ lực của công ty.
Nhưng cũng phải xem cố gắng của anh ta rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.