Vương Hiểu Yến cũng nở nụ cười, sau đó nhìn thấy thần sắc xấu hổ của Trần Mỹ Đồng thì cũng chọc chọc vào cánh tay của cô ấy: “Người bạn này của Đại Thụ thật đúng là buồn cười. ”
Trần Mỹ Đồng xấu hổ cười, tình huống hiện tại khiến cô rất xấu hổ, hận không thể lập tức rời đi.
“Ha ha.” Lâm Phàm cười cười, sau đó quay đầu lại, gân giọng gọi: “Vương Minh Dương. ”
“Cậu điên rồi….” Chương Quốc Dương sửng sốt, vẻ mặt thay đổi.
Nhưng đúng lúc này, một màn khiến mọi người khiếp sợ đã xảy ra.
Vương Minh Dương quay đầu lại, lúc nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức đứng lên, nhân sĩ thượng lưu cao cấp lại trực tiếp chửi bậy.
“Mẹ kiếp! Tên nhóc cậu lại đi ăn một mình, không gọi huynh đệ….”
Chương Quốc Dương trợn tròn mắt.
“Huynh đệ?”
“Anh cùng người khác đến đây ăn mảnh cũng đâu có gọi tôi!” Lâm Phàm phản bác.
“Đây không phải là do tôi quên sao?” Vương Minh Dương cũng không khách sáo mà trực tiếp kéo ghế dựa ra, ngồi vào bên cạnh Lâm Phàm.
Lúc này Chương Quốc Dương ngồi ở chỗ đó đã hoàn toàn ngây người mà ngồi ở chỗ đó, một câu cũng không dám nói, tư thế ngồi cũng đột nhiên trở nên cẩn trọng
Diêm Thụ Nhân, Trần Mỹ Đồng cúi thấp đầu xuống Tuy rằng bọn họ không biết Vương Minh Dương này là ai nhưng vừa rồi qua lời giải thích của Chương Quốc Dương thì hiện tại trong lòng bọn họ cũng đã biết, người trẻ tuổi ngồi ở đây không phải là người bình thường.
“Tôi nói này, anh cũng quá không lịch sự rồi đó! Vừa kéo ghế một cái đã đặt mông xuống kiếm ăn rồi.” Lâm Phàm nói đùa.
“Hắc hắc, tôi với cậu là loại quan hệ gì chứ? Sao còn quan tâm chuyện đấy làm gì?” Vương Minh Dương vỗ vai Lâm Phàm cười nói.
“Anh cứ bỏ mặc bạn gái của anh ở đó sao? Cũng quá không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì rồi! ” Lâm Phàm nhìn lại, bây giờ bạn gái của Vương Minh Dương đang ngồi một mình rõ ràng cũng có chút nghi ngờ, cô không biết Vương Minh Dương nhìn thấy ai mà lại trực tiếp bỏ mặc cô ngồi ở đây một mình.
“Rất xinh đẹp nha!” Lâm Phàm trêu ghẹo nói, Vương Minh Dương này quả là có số đào hoa , người bạn gái này quả thật rất xinh đẹp.
“Cũng tạm được! Không bằng để tôi gọi cô ấy tới đây cho cậu xem giúp tôi một chút?” Vương Minh Dương cười nói.
“Được!” Lâm Phàm gật đầu.
Lúc này Chương Quốc Dương cảm thấy tim mình đập vô cùng nhanh. Trên bàn cơm chỉ có Lâm Phàm và Vương Minh Dương nói chuyện.
Mà Chương Quốc Dương cũng cảm giác được, Vương Minh Dương này và người bị mình cho là nghèo đó có quan hệ không bình thường.
Chủ đề của cuộc trò chuyện này rất tùy ý hơn nữa điểm mấu chốt nhất chính là người thành công như vậy mà khi tìm bạn gái lại muốn hỏi ý kiến của hắn, điều này sao có thể không khiến Chương Quốc Dương lo lắng cho được?
Anh ta rất muốn rời đi thế nhưng hai chân lại giống như được đổ sắt, không thể động đậy.
“Lại đây!” Vương Minh Dương vẫy vẫy tay với cô gái.
Cô gái lộ ra một nụ cười tao nhã, đứng dậy, cầm túi xách, chậm rãi đi tới. Sau đó ngồi bên cạnh Vương Minh Dương.
Lâm Phàm nhìn cô gái mà cô gái cũng nhìn đám người Lâm Phàm. Trên mặt tuy rằng vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ. Trên bàn ăn này ngoại trừ chàng trai đang cúi đầu, biểu tình hơi xấu hổ, ăn mặc cũng tạm được thì những người khác lại nhìn không ra có gì khác người thường.
“Tử Nhạc, đây là người anh em của anh, Lâm Phàm. Em cứ gọi anh Lâm là được!” Vương Minh Dương nói.
“Anh Lâm, xin chào!” Hứa Dục Nhạc lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Giúp anh em xem, thế nào?” Vương Minh Dương hỏi.
Lâm Phàm cười nói: “Không vội! Để sau rồi nói!”
“Được! Tôi tin anh!” Vương Minh Dương cười nói, nhưng trong lòng âm thầm quyết định, nếu Lâm Phàm cho rằng không được thì anh ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục mối quan hệ đó.
Hứa Tử Nhạc kinh ngạc nhìn Lâm Phàm. Cô không phải là trẻ con, ý trong lời nói đó thì cô vẫn có thể hiểu được.
Cô không ngờ rằng lời nói của chàng trai này ở trong lòng của Vương Minh Dương lại có sức nặng như vậy.
“Đây là đồng hương của tôi và cũng là bạn thời trung học của tôi Diêm Thụ Nhân. Còn đây là bạn gái của cậu ấy, Trần Mỹ Đồng.” Lâm Phàm chỉ giới thiệu hai người, về phần hai người còn lại thì hắn cũng lười giới thiệu.
“Vương tổng, xin chào!” Diêm Thụ Nhân khẩn trương đứng lên, đưa tay ra.
Vương Minh Dương mỉm cười ôn hòa. Sau đó bắt tay với Diêm Thụ Nhân: “Cậu không cần quá câu nệ! Nếu đã là bạn bạn thân của anh em tôi thì cứ gọi tôi là anh Vương là được rồi!”
“Anh Vương!” Trần Mỹ Đồng căng thẳng gọi.
Bây giờ đầu óc của cô bị choáng rồi. Sau đó cô nhìn về phía Hứa Tử Nhạc thì lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cô chính là “Tình nhi” trong ‘Kim Ngọc Thế Gia’ sao?”
Cô rất thích xem phim truyền hình nên khi nhìn thấy Hứa Tử Nhạc thì có cảm giác rất quen thuộc. Nhất là sau khi nghe cái tên này thì cô lại càng thêm chắc chắn.
Đây là đại minh tinh! Thật sự là đại minh tinh đó!
Hứa Tử Nhạc cười nói: “Đó là một nhân vật mà trước đây tôi đã đóng.”
Lâm Phàm cảm thấy bầu không khí có chút không đúng. Sau đó quăng một ánh mắt về phía Vương Minh Dương.
Vương Minh Dương đương nhiên là hiểu ánh mắt đó là gì nên nói: “Không nói những thứ này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi! Bữa cơm này để tôi mời! Đồ ăn ở đây rất ngon, sao có thể không ăn được chứ?”
“Quản lý!”
Chẳng bao lâu sau người quản lý đã đến.
“Mang những thứ này xuống hết rồi đưa những món ngon nhất lên đây!” Vương Minh Dương nói.
“Được! Vương tổng.” Người quản lý gật đầu.
……
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.