CHƯƠNG 498: KINH ĐÔ LẠI ĐÁNH NHAU! ÁM CHỈ CỦA CỐ ĐẠI NHÂN (3) Nói đến đây, nhóm người không khỏi nghĩ lại hình ảnh đại tài mười nước giận dữ rời sân lúc trước. Đám người này thì sướng rồi, người mất mặt là ai? Còn không phải là Đại Ngụy à?
Khỏi phải nói đến việc không có lễ nghi của Nho giả, tức giận rời khỏi sân chính là không nể mặt Đại Ngụy. Có chuyện gì thì không thể bình tĩnh nói chuyện sao? Đại nho còn chưa mở lời.
Các ngươi cảm thấy không tốt thì mọi người có thể từ từ thỏa hiệp. Nhưng lại rời đi ngay trước mặt bách tính Đại Ngụy? Đây không phải là đánh thẳng vào mặt của vương triều Đại Ngụy và Văn cung Đại Ngụy sao?
Mọi người đều ghim điều này trong lòng. Hôm qua Hứa Thanh Tiêu đã báo thù ngày hôm qua, nhưng thù này thì bọn họ không quên.
iuđổ i.”đ bọn “nĐg,ú úhgnc
gsán óđn diện àđn ànđ ơhn Ngụy.” Đại kôghn ănv áiph, ợđưc at nòc Nụyg àl tạo “Đại năV nói Đại ortng hnNgư cung cọh đã ảiph caủ nghe gôhnk Đại ựt ứHa văn iuTê gụyN sao? nữa ra oàhc mà ahTnh
ìth ra khi hânn ý xong vỡ hgen aủc iđố tổ ồđ Đại Sau ươpgnh văn pật .hểt Nụyg
ốiĐ phục ưhgơpn không ió.n
hắgtn hintê àl êniht riồ. hcắc cổ ácc thi óc ếyutht phcụ màl tìh gknhô nịhn ,ồir ar đcợư ,iht cổ gxunố. ctrớư nơiưg các Cúgnh ảihp theo thì adnh lý àm to ngươi nnghư thì cgũn phục gNiươ ta andh tếbi nôghk
Chuyện nào nưiờg phục? có àyn
văn hCnệuy này phản Ngụy là nânh được. không Điạ cáb gnđú
cười! ự“Nc Nực ư!cời ciờ!ư” ựNc
àl btiế ôkgnh ả“uQ nêhin xấu ”ổh.
được ìnhm Cuối ar tyấh nữa. mười lâu n.ói nnhâ bnọ nói khngô inó nhnị athu ớim đã ênn ưcnớ ùcng lời pụhc ità muốn mà cũng gôhnk Thật nhưng họ ilạ rồi này ar ra không từ
nngẹh úđ,ng họ mười ênn chẳng ngiờư iờgnư .inó biết bọn ità hơi ,ờil về ạhnl có mệing gì ớưnc íahp cái coh nhìn có àl óin gnkhô uqa mở ciờư rồi hâNn đám
ra ?vậy trò à? lời bị ưNờgi uQả coh ở ơpưnhg àl ậtb gữhnn lại uiểh ậign àyn ưicờ ọhcc ốiđ gkhôn sao nói hưn âđy ờc,iư nhiên
“Tài ciá biết thì nhân, ủca Hứa các ơưgin hoa ”gì. ạiĐ
àmy hiơ uníh ỏhi ọh .iạl Bọn
vừa ânnh ũngc ,ênl nháo tài gđộn ờiL íkhc nói, ngcô àohn ừt mười voà kíhc nyà nyà. ừt iđểm cưnớ
nhịn aBo ốs bắt nohà ảc tính một aủr. cũng ,anữ mgồ bách ầuđ ợcưđ áhno khôgn ửihc
mnigệ mấy iạl Ngụy tự gì Cái nhận hkó iĐạ hơn ỉch ìnmh hnìm iửhc thế ạiĐ ồ,ir nvă ìth ưnh âuc mék Ngụy .tặm ìht àm như nói êtnr gnhcú óni haut nânh thẳng chó ?sao tahu nâd Nếu đồ thừa á,m
“Đngú aHứ hết gụyN ảc, cho ựad ”u.iêT dù này iạĐ htì chẳng ucgn Văn nlầ ai óni ảhpi hTnha vậy, àvo nào óc dáng ra như một
quặc là r”õ. iưngơ chỗ trong kỳ ốtr “Trong hiuể các này lòng àon, cuộc
Đại Nygụ ôhngk nọb iđổu bnọ nên hỏki nổi cút nủg hngởưC ở oilạ cnóg och yâđ h“aTu đi, noigà úhcgn ầq,yu nêl để hcgún gn,ay ra ờ”đnưg. .ìg uầđ này saủ ờginư tìh ciá
Dù không họ phục. bọn sao ìht ũcgn
gôknh đ”?yâ ở hpiả như ổni cógn chó gì đi, hitô cần ìht h“aTu đầu ủsa
âhnn này hoc my.à ar Đại nió hữngN văn lời khiến hnuí Nygụ
Ny,gụ Văn nbọ dùng Vậy sao cung ọh ếth híc tểh hủt Thật migè ymấ iĐạ nằgr yg.ụN lại ,Tuêi ahp nyà ngờ đoạn nhịn? èmgi mhtậ riềut ểđ vương có nhTha aứH pha hnkôg Đại muư htì âm còn
nhắ Cuh íhnk n“Hắ áhnhT chính m.hcạ Chu hgnôk ờiưm Ngyụ. phiả ais, hnôkg nôhkg náhhT Thn”.há thống chính hTáhn gũN ựt ũNg phải ỉch at nấth nên Nhân là Đại Nụg,y iạl phải gNụy ưgnx của không cưnớ âhnn ủca là thống, là àl cm,hạ Đại cnùg éxt vậy nếđ tgnọr iưnờg ấhtn năv càng chúng ưgnnh Đại
nữa. cợưđ lạnh nnịh hNnâ hừ ắnh ộtm àti nầl miệng mở iườm ếg,itn ớcưn kgnôh êthm ta
yàgn nđế đến? mới thứ ab ưinơg iảig “Vì hửt ácC xm?e” oas thích
no,à Đại voà hệycnu ẳhcgn Tiuê Chu có ấnht iườc dn.iệ để tài ồđ Văn Ngụy, phải àho ựda là cmhạ cuiố là cùng únđg háTnh “gưĐờn ômn ữig Hứa yâĐ lớn.” àl cung thể của Thanh ựcc chút ưnđờg àm
ộuhct cớưn Kgnhô ônhKg so?a đều nói, ?soa ạLi iưmờ ụph đuề nhỏ àl ưcnớ pảih là ấym iảph n?ước
áic ìg Kêu? Kêu uáiq mà kêu.
cũng uêTi người ũgcn inơưg vào hná óni nya pChẹ caủ ứaH là mà ácc ,Têui ủac ngươi. sáng có cugn vẻ gNư“nh hưởng hôm ôknhg ynà egnh nốum ằmhn Ngụy nkêi Điạ hưgnn hahTn Haứ lây ưnh nhhaT nVă ê”i.Tu ạli ứHa hảip Tnhah uytqế ccá chẹp,
vậy, nió s.”ai “Đúng nkhôg
ạiĐ nôgKh nũgc thế?” đnoạ ệnit ncò at tưởng ụNyg ờig có nà,y tểui lioạ thủ àon a“T là chứ? nước iàt đê mười iđạ nnâh gờn dgùn nưh ếht bao
sai.” nĐ,g“ú không
lại hnưgn không hipá quang.” thế ợđưc hoa ũcng êtn Haứ giả, ủac iêgrn hinv học nởhgư àit piảh cái Tuêi ék aThnh một lpậ có đnế ắHn ltượ ácc ìnmh. ưnơig nên àl này “Ngược ghknô
cách coh năv ngưiơ thể ớ?it hnắ nHắ ỵgNu dniệ nđế là nói tìh nũgc iĐạ yVậ hôm tấnh như áci ụNgy ta, ủca Thanh n a.t Vn.â” “Buồn Hoa vào ànđ Têui knhôg eoth tìh Hứa đại cười, hgnạ uaq nhân ýL mà àl ănv dựa uến ìg không Đại hinT của
này ệignm ớti tmộ khc.í gcôn uđầ bắt iđểm vừa mở ểđ đã tìm iờNưg
nvă sách iạđ diện htể là ạĐi ủca ọcđ mà, nói. Đại ngkôh Tiêu nàđ người ồn mĐá ợđ?ưc ụgNy ào Hứa Thnha cho yNụg người ilạ osa
hTahn a,ki t.tố cớrtư Tuêi cười ơhtm yàn giờ Hứa vy,ậ ứaH lại tếh vô thế Tiêu àlm ượđc numố byâ Thanh ttậh còn lây ựda có ổc, úcht đó thơ kgnôh ovà cùng, là ạnoh Đúng nihêt
Hứa xuống nnâh ệngmi Đại bnếi yậ?v’ này nhthà acủ nhân ạđi no,h ccá nnhâ nhìH nghkô iậgn mắgn mời lại nQuậ đó lnạo aqu rộ aứH ăNm“ ạiđ chuyện cméh myấ nThhá mỏ như ầmr sao? phải ý gv,ơưn ginươ rất aSo cứt bộ, têiu náo
rồi?” mCâ hgnôK“ nió nữa?
mở mười hữgnn là Đại ilờ àny àti lcự toàn miệng, sát đnúg có .hgơưnt nớưc nohà
,iêuT họ. tài iạĐ ứHa Thật không iơn bnọ thổi Thanh Tuiê đnế dùng yNụg đạp Hứa ngphồ đi để àhc từ ngờ Thanh kắhp
ó“C đúng không?”
ơht nThha hók chút êuTi i“óN chưa ômh câu ithnê tự ứaH còn trnậ ádm nnậh thì àl đã tộm ngeh auq làm cổ!” ộmt ar
cái à? là nữa trấn Hơn cđượ hTnêi trớưc còn cổ adhn sao? làm có thi, hngĩ tộm quốc?” thơ gì nigươ ý ảc đó “óC
H”ừ!“
huynh “Để ắchk ra ékho viết ngày thì ứHa ýL hắn vì vừa khéo Sao hcnè ơri tơh lại aTnhh ucối ắnh nêit ép ùcng, sao iàt aừv nhân lúc ?”nếđ nếu cho mười iuTê trấn vào oas đầu không oàv hnkôg hnúcg ộtm cnướ ta, ốc?qu
là igưnơ ý àyn n“ữhgN ”ì?g ilờ của có
lạnh ùgln Người mở ,mnệgi .inó yàn
méo ìth rõ. Tiêu torng ở soa nói gươni uaq các lá.c” unế là tìh âyđ Đừng“ ựs hìt nươig hiểu ilạ trố cộcu hôm dám hnư ưncớ kôghn Tnhah thật, Lùi một bóp ểđ có hao có ab Hứa coáhk ácc nlòg htế onà hưn
thơ đó nkôhg ịĐa àl óc bóng àyn Vnă vtếi ịv Thanh là aHứ ta ụyNg Đại không tin. ỉch Tiêu.” cuhnyệ onh ếuN“ Nió có không àno chừng iĐạ đưa gortn ộtm ra, ồri này ucgn dáng vtếi ohc một chúng ửan od điều thì của bài Thiên
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.