CHƯƠNG 187 – TÌNH CỜ
CHƯƠNG 187 – TÌNH CỜ
Có một kẻ phế vật, bất hạnh từ lâu vì không thể gia nhập vào đội của Trần Lạc, nhân cơ hội này lên tiếng:
“Khôn Ca, ta biết bọn họ, bọn họ sống ở khu biệt thự cách đó không xa, đã cướp hết vật tư gần chúng ta, khiến cho chúng ta không có lương thực, chỉ có thể ăn thứ gạo khô rắn, bọn họ cũng không nhiều, chỉ có hơn một trăm người.”
“Ngươi xem, dáng vẻ bọn họ cho thấy đồ ăn không thiếu, vật tư rất nhiều.”
Trương Khôn trong lòng kích động, vật tư rất nhiều?
Bọn họ không có nhiều vật tư, nhiều người vậy mà bất tài, nơi nào có nhiều vật tư thì cũng có rất nhiều tang thi.
Hơn nữa đối với Thư Vân, hắn có chút thèm muốn, ngươi không gia nhập phải không, ta đánh cho đến khi ngươi chịu gia nhập.
Trương Khôn cẩn thận hỏi về tình hình bên phía Trần Lạc, nhưng có rất ít thông tin, chỉ biết rằng tuy không có nhiều người nhưng mọi người đều được coi là tinh anh.
Trương Khôn bên này chỉ có hơn 300 người.
Nhớ đến người hàng xóm của mình tình cờ lại là người mình quen biết trước tận thế, Trương Khôn lập tức nảy ra ý tưởng.
Liên hợp với bọn họ để cướp lấy các cô gái và đồ vật tư của Trần Lạc.
Nhóm người này không ai khác chính là Triệu Hải.
Đường vòng chỉ có hơn mười dặm, đường thẳng chỉ có bảy tám dặm.
Trương Khôn tìm tới Triệu Hải, Triệu Hải cũng kinh ngạc, Trương Khôn cũng ở gần đây?
Trước tận thế, Trương Khôn thậm chí còn không xứng xách giày cho tiểu đệ của Triệu Hải là Tống Lăng, Triệu Hải cũng chỉ gặp qua Trương Khôn một lần.
Tống Lăng cười nói:
“A Khôn, chuyện gì thế?”
Trương Khôn ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói:
“Tống Lăng, dù sao ta cũng là lão đại của hàng trăm người. Gọi ta là A Khôn dù sao cũng không thích hợp, sau này gọi ta là Khôn Ca có được không?”
Trương Khôn trong lòng cảm thấy sảng khoái, trước tận thế ta nhìn thấy Tống Lăng ngươi chỉ có thể khom lưng cúi đầu, nhưng bây giờ ta đã khác, ta cũng là lão đại rồi, còn có nhiều người hơn các ngươi.
Trương Khôn cảm thấy Tống Lăng hiện tại không có tư cách cùng hắn nói chuyện.
Tống Lăng sửng sốt, cười lớn:
“Cũng phải, Khôn Ca, thực xin lỗi, là tiểu đệ không đúng, lỗi của ta, xin lỗi người.”
Co được duỗi được mới là đại trượng phu, Tống Lăng căn bản không thèm để ý tới bản mặt vô dụng này.
Trương Khôn hài lòng cười nói:
“Là như này Hải Ca, có một nhóm người không ngừng đào người, đồng thời vật tư cũng không ít, ít nhất cũng có mấy chục tấn gạo, ta và ngươi hợp tác một lần thì thế nào?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Anh Hải, anh không muốn người của mình bị đào phải không?”
“Là khu biệt thự phía đông.”
Triệu Hải ngây ngẩn, phía đông chỉ có một khu biệt thự, ngươi đang nói Trần Lạc sao?
Người của ta sớm đã bị đào từ lâu rồi.
Khá lắm, ngươi lại muốn đối phó với Trần Lạc, đi vệ sinh còn giơ đèn lồng lên đúng không?
Ta còn đang lo không biết làm thế nào để tiếp tục giữ mối quan hệ tốt đẹp với Trần Lạc, ngươi liền đến đây?
Trương Khôn tiếp tục nói:
“Chúng ta cũng không đi quá xa, để hắn cùng chúng ta chia sẻ một ít vật tư, sau đó chia thêm mấy cô em xinh đẹp, ngày thường đem ra ngắm chút cũng không tệ.”
Triệu Hải lập tức đồng ý.
Cảm ơn người anh em đã dâng tặng món quà tuyệt vời này.
Trương Khôn có hơn 300 người, Triệu Hải có gần 300 người, tổng số người là 600, còn cần dùng âm mưu quỷ kế gì?
Đợi không được sang ngày hôm sau, khi hai nhóm đã đạt được thỏa thuận xong, lập tức bắt tay vào hành động.
Chẳng bao lâu, hai nhóm người rần rộ đến khu biệt thự.
Khoảng bốn giờ chiều thì các thành viên đã hoàn thành nhiệm vụ và đều có mặt ở căn cứ.
Sau khi Trương Khôn xuống xe, nhìn thấy đội của Trần Lạc bên này đã xếp sẵn đội hình, nhịn không được hô lớn:
“Bên này chúng ta có hơn 600 người, nếu không muốn chết thì ôm đầu nằm xuống đi.”
Trần Lạc tò mò nhìn Triệu Hải trong đám đông, ngươi có phải là đang nghĩ quẩn không?
Khi Tống Lăng nhìn thấy Trần Lạc, hắn bắt đầu lộ rõ bộ mặt, từ phía sau lập tức ra tay tát vào đầu Trương Khôn.
“Ngươi có thực lực để chiến đấu với anh Trần sao?”…
Đầu tiên là Tống Lăng dùng tay vỗ mạnh vào sau gáy Trương Khôn, sau đó lấy ra một khẩu súng chĩa vào đầu Trương Khôn.
Tiểu đệ của Trương Khôn bên cạnh đang do dự có nên giúp Trương Khôn hay không, bỗng nhiên thấy khẩu súng liền bỏ ngay ý định đó đi, giờ thì hay rồi, không một ai dám đến gần.
Thật là một đám ô hợp, chẳng lẽ có người sẽ thế mạng cho Trương Khôn sao?
Chớ trêu thay.
Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa, thì lão đại tự mình chịu đi.
Trương Khôn ngây ngốc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại đánh ta?
Bị súng áp vào đầu, Trương Khôn thực sự không dám cử động, hắn, một hệ nguyên tố cấp 2, dựa vào cái gì mà có đủ tự tin để đối mặt với súng chứ?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.