CHƯƠNG 179 – TÍCH LŨY NĂNG LƯỢNG
CHƯƠNG 179 – TÍCH LŨY NĂNG LƯỢNG
Buổi tối, Mễ Linh cuối cùng cũng đi ra ngoài ăn cơm, giả vờ bình tĩnh, dù sao chuyện xảy ra lúc giữa trưa cũng khá xấu hổ. Lúc ăn cơm, Mễ Phạn cũng lo lắng buổi chiều đã không tính ra gì, lần này đổi là Mễ Lạp, rồi nói:
“Ta sẽ tính giúp ngươi một chút.”
Mễ Lạp cũng tò mò để Mễ Phạn xem bói. Một lúc sau, vẻ mặt Mễ Phạn vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng nói:
“Có rồi!”
Mọi người tò mò hỏi:
“Gì chứ?”
Mễ Phạn nhìn ba người Mễ Linh, Mễ Lạp và Trần Lạc nói ra kết quả.
“Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà.”…
[Mã Ngọc bưng một chén canh gà lớn đi ra. Thật đúng là ăn gà. ]
[Mã Ngọc bưng một chén canh gà lớn đi ra. Thật đúng là ăn gà. ]… …
Trần Lạc ôm Mễ Phạn trong tay, để Mễ Phạn bắt đầu hấp thu tinh hạch cấp sáu. Đây là trái tim bé bỏng của hắn, sao có thể để xảy ra sai lầm được chứ?
Nếu mà Mễ Phạn có tổn thương, Trần Lạc cũng sẽ đau lòng.
Dưới sự bảo vệ của Trần Lạc, Mễ Phạn chỉ cảm thấy hơi đau, Trần Lạc vẫn luôn chú ý lập tức lấy viên tinh hạch ra khỏi tay Mễ Phạn.
Trần Lạc nhìn qua, thấy năng lượng còn lại trong tinh hạch đủ để cho Mễ Phạn hấp thu được thêm bốn năm ngày, đủ để Mễ Phạn có thể tăng từ cấp ba lên cấp bốn.
Ban đầu tinh hạch hệ gió cấp bốn Mễ Phạn dùng này là Trần Lạc dự định tặng cho Mễ Lạp.
Tinh hạch cấp bốn của Giang Vụ phù hợp với Tô Đại Trụ.
Tinh hạch cấp năm của tang thi hệ hoả vẫn còn một ít năng lượng, vậy thì đưa nó cho Mễ Linh.
Để mọi người đạt đến cấp bốn càng sớm càng tốt. Chó mèo đều đã đạt đến cấp bốn, nhưng vợ và anh em vẫn ở cấp ba thì không hay rồi.
Đạt tới cấp bốn, thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, giúp Trần Lạc bớt đi rất nhiều lo lắng. Có ba người cấp bốn, thực lực của toàn bộ căn cứ có thể tăng xa, Trần Lạc không thể chỉ mạnh một mình được.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhững tinh hạch này không giúp được gì nhiều cho Trần Lạc, hoàn toàn không có khả năng giúp Trần Lạc đạt đến cấp sáu.
Sau khi hắn đạt đến cấp sáu, tinh hạch cấp hai sẽ vô dụng với hắn, như vậy thực lực lại không thể tăng lên tiếp, tốt hơn là cứ dựa vào tinh hạch cấp hai mà từ từ tích luỹ năng lượng đến cấp sáu.
Sau khi hấp thu xong, Mễ Phạn tỏ ra đáng thương nhìn Trần Lạc, nó biết lúc này Trần Lạc sẽ bỏ mặc nó mà chạy đi tìm Mễ Lạp. Trần Lạc chịu không nổi ánh mắt đáng thương này, nếu chúng ta càng thân thiết hơn, vậy sau này cảm ứng có thể chính xác hơn không nhỉ? Hơn nữa, trâu siêng năng quá thì đất cày sẽ không chịu nổi.
Trần Lạc ngủ với Mễ Phạn, ban đầu Mễ Phạn ngủ ở giữa giường lúc sau đã bất giác bò lên bụng Trần Lạc. Trần Lạc cảm giác được, nhưng không nỡ đánh thức Mễ Phạn, nên vẫn để nó nằm trên bụng mình. Mễ Phạn lại vô thức di chuyển đến cổ Trần Lạc. Đến gần sáng, Mễ Phạn mơ ngủ, liên tục cào móng vuốt linh tinh.
Xem chân của ta đây.
Thế là Trần Lạc phải chịu khổ rồi.
Trần Lạc:! ! !
Nếu để ngươi ngủ trên người một lần nữa, ta sẽ là chó. …
Cách Trần Lạc không xa, trời vừa tờ mờ sáng, trên đường có hai người đàn ông, một người mới ngoài hai mươi và người kia khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Người lớn hơn nằm trên mặt đất, gương mặt máu thịt be bét, mắt thấy không còn bao nhiêu sức lực. Hắn thở dốc yếu ớt:
“Em trai, ta đã quan sát rồi. Em gia nhập vào căn cứ ở khu biệt thự, ở đó cự kỳ an toàn, không cần lúc nào cũng phải đề phòng những người xung quanh ra tay.”
Từ Dương nhìn anh trai mình khóc lớn:
“Anh ơi, ngươi đừng chết. Ta cũng chỉ còn duy nhất ngươi là người thân thôi. Nếu muôn thì chúng ta cùng nhau gia nhập.”
Anh trai khó khăn cười một tiếng:
“Ta không được nữa rồi, hiện tại trong tay chúng ta chỉ có hai viên tinh hạch, theo yêu cầu nhất định phải có ba viên, còn thiếu một viên. Nhưng không có yêu cầu tinh hạch nhất định phải là tang thi. Hãy đào tinh hạch của ta ra như vậy là có đủ ba viên, ngươi sẽ có thể gia nhập.”
Anh trai ngày càng yếu đi, cuối cùng bất lực gục đầu xuống. Từ Dương bị bỏ lại một mình trên đường lòng đau như cắt.
Cuối cùng Từ Dương vẫn đào viên tinh hạch của anh trai mình ra, nhưng tính cách đã thay đổi hoàn toàn.
Người sống sót đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau không phải là chuyện tốt sao? Tại sao phải yêu cầu ba viên tinh hạch chứ?
Mặc dù lúc đầu chúng ta hơi yếu một chút nhưng tại sao không cho chúng ta một cơ hội, để chúng ta gia nhập các ngươi cùng tiêu diệt tang thi hả? Một đội người tiêu diệt tang thi không phải dễ dàng hơn ư? Sao nhất định phải ép buộc ta và anh trai một mình giết tang thi chứ?
Nếu không có yêu cầu gia nhập khắc nghiệt của hắn, anh trai ta đã không chết. Ta ghét hắn, muốn hắn chôn cùng với anh trai ta.
Ý tưởng của Từ Dương là trước tiên gia nhập vào căn cứ của Trần Lạc, sau đó tìm biện pháp đạp phe Trần Lạc xuống vực sâu, tế anh trai mình.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.