Skip to main content

Chương 178 – Chị Gái Ngươi Đâu?

5:14 sáng – 22/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

CHƯƠNG 178 – CHỊ GÁI NGƯƠI ĐÂU?
CHƯƠNG 178 – CHỊ GÁI NGƯƠI ĐÂU?
Pháp Vương nằm một bên cũng bị ảnh hưởng. Kim nhọn của con ong không thể xuyên qua da của nó nhưng khi chúng chích vào lỗ mũi và tai của nó lại là điều khác. Pháp Vương tức giận tạo ra lôi điện khắp cơ thể nhưng lại không thể chủ động điều khiển được. Pháp Vương có thể phun chết hơn mười hay hai mươi con chỉ bằng một lần công kích, nhưng điều này có hữu ích không? Pháp Vương cũng phải sợ hãi và tránh xa đàn ong.

Mễ Linh và những người khác cũng sợ hãi, không ai muốn bị đốt nên lập tức bỏ chạy, cố gắng thoát khỏi đàn ong và để chúng tự tản đi nhưng đàn ong bay rất nhanh nên khó tránh khỏi việc không bị đốt. Mỗi người đều bị chích vài lần. Nó hơi đau một chút, nhưng không đủ để làm nên tổn thương lớn.

Một số người khó nhọc chạy trốn, nhanh chóng chạy đến hồ nhân tạo.

Vốn Mễ Linh muốn tránh những người khác nhưng không ngờ những thành viên này không sợ gì cả, khi thấy vợ và chị dâu của thủ lĩnh bị đốt, họ đều ào ào xông lên định dạy dỗ đàn ong này một bài học. Đàn ong trông lớn nhưng thực tế không nhiều chỉ khoảng hơn hai nghìn con. Trung bình mỗi người giết hơn hai mươi con là xong. Mễ Linh bị chích mấy cái cũng tức giận quay người lại bắt đầu chiến đấu. Cuối cùng mọi người đã dụng nhiều dị năng khác nhau giết sạch toàn bộ đàn ong.

Tuy nhiên, ai cũng cảm thấy khó chịu, người may mắn thì không bị chích, còn người kém may mắn thì bị chích hơn chục nhát.

Vùng bị đốt thường là trên mặt. Đánh người không đánh mặt, nhưng chúng chỉ chích vào mặt họ thôi!

Mễ Linh là một ngoại lệ, có một con ong lớn lợi dụng cơ hội đâm thật mạnh vào ngực Mễ Linh. Đúng vậy, ong cũng háo sắc, bởi vì háo sắc mà oanh liệt hy sinh. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm cho dù bị chích thì cũng sẽ không đau lắm. Nhưng mọi người không ngờ rằng những con ong này có độc, tuy chúng không độc lắm nhưng vùng bị đốt cũng sẽ sưng lên. Dị năng giả hệ thân thể có khả năng kháng độc mạnh hơn, dị năng giả hệ nguyên tố thì hơi chật vật. Nhiều người bị bầm tím ở mũi và sưng mặt, trông rất thảm hại.

Trước đây, tuy Mễ Linh hay bị đau ngực nhưng lần này thực sự lại rất đau.

Sau khi Trần Lạc trở lại, trận chiến đã kết thúc. Thấy mọi người đều an toàn, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Trên mặt Mễ Lạp không bị chích, tuy hơi sợ hãi nhưng cũng không có vẻ chật vật. Nếu Mễ Linh xảy ra chuyện gì, Mễ Lạp sẽ không như thế, Trần Lạc cảm thấy nhẹ nhõm, hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Thư Vân cười gượng gạo kể lại.

Một đàn ong?

Trần Lạc lựa chọn khu biệt thự của chính mình làm căn cứ, thứ nhất, điều kiện ở đây thực sự rất tốt, thứ hai, ở đây chưa có dị năng giả cường đại nào xuất hiện nên rất an toàn. Tuy nhiên, có thể là hiệu ứng cánh bướm.

Bầy ong, có chuyện đó à?

Trần Lạc lắc đầu, làm sao có thể nhớ được hết thảy chuyện nhỏ xảy ra nhiều năm trước? Trần Lạc hỏi Mễ Lạp:

“Chị gái ngươi đâu? Cô ấy thế nào rồi?”

Mễ Lạp nhìn quanh không thấy ai, lúc này mới nhỏ giọng nói:

“Chị ấy bị đốt ở chỗ đó sưng tấy lên, về phòng rồi.”

Chỗ nào?

Thấy khuôn mặt đỏ bừng khó nói của Mễ Lạp, Trần Lạc nhanh chóng phản ứng lại. Hắn không khỏi bật cười, hóa ra bộ ngực khủng này không phải là điềm xấu như đã nghĩ.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Mễ Phạn ngươi cũng thế, không thể giải thích rõ ràng được sao?

Dọa chết ta mất.

Mễ Phạn bực bội nói:

“Ta đang nói là bộ ngực lớn.”

Ngươi có thể cho ta biết rõ ràng được không, thực sự…

Có vẻ như Mễ Phạn phải được phổ cập giáo dục bắt buộc 9 năm.

Mễ Linh thậm chí còn không ra ngoài ăn trưa mà để Mễ Lạp đã bưng lên phòng. Con ong này không độc lắm, khả năng chữa lành của Mễ Lạp cũng có tác dụng trị độc, buổi chiều Mễ Linh ra khỏi phòng.

Trần Lạc vô thức nhìn Mễ Linh, đã khỏi chưa?

Cảm nhận được ánh mắt của Trần Lạc, Mễ Linh đỏ mặt, tức giận nói:

“Nhìn gì mà nhìn?”

Mễ Linh lại trốn trong phòng.

Trần Lạc thấp giọng lẩm bẩm, ta chỉ quan tâm ngươi, không biết lòng tốt thì thôi.

Sau khi bình tĩnh lại, buổi chiều Trần Lạc dẫn theo người để cố gắng tìm ra những người dám ngăn cản hắn. Cũng không xảy ra chuyện gì, nếu không bị lãng phí thời gian, một số thời điểm thế nhưng lại là chí mạng. Nếu dám làm cướp thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần.

Được rồi, không tìm thấy, có lẽ là bị tốc độ của Trần Lạc dọa cho bỏ chạy.

Về đến nhà, Trần Lạc ôm Mễ Phạn nói:

“Mễ Phạn, vì sao ngươi không tính cho ta?”

Mễ Phạn thực sự có thể xem bói? Tính toán cũng thật chính xác.

Nữ thần Mễ Phạn lắc đầu và thử tính toán cho Trần Lạc.

Một phút sau, Mễ Phạn chán nản nói:

“Ta không cảm nhận được gì cả.”

Trần Lạc nghĩ, chẳng lẽ chuyện gì sắp xảy ra thì Mễ Phạn mới có thể tính được sao?

Hay là khả năng này có giới hạn thời gian?

Bình luận

Để lại một bình luận