CHƯƠNG 167 – ĐƠN ĐỘC HÀNH ĐỘNG
CHƯƠNG 167 – ĐƠN ĐỘC HÀNH ĐỘNG
Những người còn lại, theo ý trời lựa chọn, cũng khó thoát khỏi việc phải bỏ mạng.
Không trải qua chiến đấu đầy đủ, tích lũy đủ kinh nghiệm thực chiến, về sau cũng sẽ chết mà thôi.
Tất cả mọi người lái xe đi, một xe có mấy người, tiết kiệm thời gian đi đường một chút.
Trần Lạc ôm Mễ Phạn nhìn mấy người họ rời đi.
Mễ Phạn ngơ ngác, dường như nhận ra điều gì đó, lo lắng nói với Trần Lạc:
“Ta có cảm giác sắp có điềm xấu đến, cảm thấy Mễ Linh sẽ bị thương.”
“Nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng”
Tuy Mễ Phạn có độc miệng với Mễ Linh, nhưng vẫn rất quan tâm đến Mễ Linh.
Ba người gồm Mễ Linh, Mễ Lạp, Tô Đại Trụ cùng nhau hành động, còn có cả Pháp Vương đi theo bảo vệ.
Với tình huống bình thường, chắc chắn không có chuyện sẽ gặp nguy hiểm, mấy người họ sẽ không cố chấp đánh với số lượng tang thi quá nhiều.
Với lại còn có Tô Đại Trụ làm chiến sĩ, Mễ Lạp phòng ngự ở trước.
Trần Lạc hơi ngẩn ra, xác nhận lại:
“Chỉ bị thương thôi, không ảnh hưởng tới tính mạng đúng không?”
Mễ Phạn gật đầu.
Mãi một lúc sau Trần Lạc vẫn do dự, thở dài một hơi, cuối cùng cũng không đi theo.
Không nếm qua chút khổ sở khi chiến đấu, sao có thể trưởng thành được, chẳng lẽ cứ làm một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt, cho dù sắp tới có đạt được cấp Vương cũng không còn là Linh Diễm Cơ của kiếp trước nữa.
Chiến đấu trong nhà kính có bằng sức chiến đấu bên ngoài được không?
Trần Lạc vuốt ve Mễ Phạn, con mèo nhà ngươi cũng rất thần kỳ.
Ít nhất từ bây giờ cho tới khi đạt đến dị năng giả tinh thần cấp mười, chỉ khi nguy hiểm đến bản thân mới nhận ra, hơn nữa cũng chỉ hữu hiệu với mỗi bản thân.
Những người khác có gặp nguy hiểm, hai người họ ở đây cũng không thể cảm thụ được.
Mễ Phạn không chỉ mỗi cảm nhận được nguy hiểm của người khác, mà còn có thể tiên đoán được chuyện như vậy.
Cứ vậy đi, Trần Lạc vơi đi lo lắng, lần sau mấy người Mễ Lạp còn gặp phải nguy hiểm tới mạng sống, bản thân họ vẫn xoay sở được.
Trần Lạc cân nhắc, có lẽ nên đưa tinh hạch cao cấp cho Mễ Phạn tăng cường sức mạnh?
Lực chiến đấu thực ra cũng không ít.
Chủ yếu là Trần Lạc muốn biết, sau khi Mễ Phạn ở cấp bậc cao, có thể sản sinh ra năng lực thần kỳ nào nữa không đây.
Chắc là sẽ mạnh hơn nhiều so với Pháp Vương, vì Pháp Vương có mạnh cỡ nào đi nữa, cũng không bao giờ vượt qua được Trần Lạc. …
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBa người Mễ Linh, Mễ Lạp, Tô Đại Trụ đã quen đơn độc hành động, bây giờ cùng nhau hành động tập thể nên hiệu suất không cao, hơn nữa không tiếp thu được tinh thần rèn luyện.
Trần Lạc phái Pháp Vương đi theo làm bảo vệ, nhưng Trần Lạc đã tính sai rồi.
Con vật này chính là chú chó muốn đạt được số tích phân cao nhất một cách điên cuồng, si mê một cách bất chấp.
Những người khác giết tang thi đạt được bao nhiêu tinh hạch là được bấy nhiêu tích phân.
Chó cũng phải có đúng không?
Chỉ cần ta cố gắng, mười ngày nửa tháng, ta sẽ trở thành một con chó trưởng lão.
Đến khi đó, người nào thấy ta, phải kêu ta một tiếng trưởng lão, không phải rất tốt sao?
Nếu dám không gọi, ta sẽ cắn hắn một nhát, nhất là Mễ Phạn cũng phải gọi như vậy.
Sau này trưởng lão là thủ lĩnh.
Chó là thủ lĩnh.
Xe đi được hơn một dặm, đám người Mễ Linh xuống xe, bắt đầu thấy tang thi.
Có hai con tang thi, một con bị Tô Đại Trụ đánh chết nhẹ nhàng, một con bị Mễ Linh tấn công qua một lần mà vẫn sống.
Mọi lần tang thi bậc một, chỉ cần Mễ Linh đánh vậy là chết rồi.
Mễ Linh hơi giật mình, sau đó lại cười tươi một cái, hiệu quả của tinh hạch cấp hai đúng là tốt hơn cấp một rất nhiều.
Pháp Vương vô cùng bất mãn, tang thi bị cướp mất, hành động cùng những người khác sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hiệu suất của chó.
Tuy nhiên còn cách nào nữa đây, chủ nhân kêu nó phải bảo vệ các cô.
Pháp Vương nghĩ, ta cũng muốn giết tang thi, chỉ cần cách họ không xa là được.
Sau khi Pháp Vương đánh chết một con tang thi, dùng móng vuốt đập nát đầu chúng, cố hết sức tìm kiếm tinh hạch.
Thế giới này đối với chó mà nói thì không quá tốt, tìm kiếm tinh hạch còn khó hơn là tìm tang thi, bộ móng đã bị nhuốm đầy máu.
Lấy được tinh hạch, Pháp Vương lấy túi nhựa treo lên cổ, cái túi này nó lấy ở chỗ Mễ Lạp.
Ba người Mễ Linh không thèm quan tâm, trái lại còn cảm thấy hơi buồn cười, càng hung hăng đánh giết tang thi.
Ba người họ sao có thể thua một con chó chứ? Quá xấu hổ.
Ban đầu mọi thứ vẫn rất thuận lợi.
Nguy hiểm có đôi khi tự nhiên ở đâu đó bay đến.
Một con tang thi đột biến cấp bốn đã đi theo đoàn người của Mễ Linh, chỉ số thông minh của tang thi cấp bốn không phải dạng vừa.
Nó đã quan sát đoàn người của Mễ Linh một lúc lâu, không có hấp tấp xông lên, mà lại nghĩ nghĩ, một mình nó lên không ổn, không thể chắc chắn thắng lợi.
Đoàn người này so với những con người khác có phần mạnh mẽ hơn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.