CHƯƠNG 157 – QUẢ LÀ CÓ DUYÊN
CHƯƠNG 157 – QUẢ LÀ CÓ DUYÊN
Triệu Hải và Kim Đào cùng tiến về phía Trần Lạc.
Một tiểu đệ của Triệu Hải đột nhiên mở miệng nói:
“Hải ca, ta nhớ trước tận thế, cổ đông lớn của tập đoàn nhà họ Trần có một phú gia công tử tên là Trần Lạc tìm chúng ta muốn vay 3 trăm triệu, tài sản thế chấp là biệt thự của hắn.”
Triệu Hải cười nói:
“Thật đáng tiếc, tận thế đến rồi, tiền còn có ích gì, biệt thự có nhiều quá mà lại không có giá trị, dù ngươi muốn cả tòa nhà cũng có thể lấy.”
Tiểu đệ ngượng ngùng, cũng đúng, tiền còn có ích lợi gì nữa đâu, nói không chừng Trần Lạc kia đã chết từ lâu rồi.
Chẳng lẽ còn không thể truy hỏi được hắn sao?
Một đoàn xe gồm Triệu Hải, Kim Đào cũng hơn hai trăm người khác nhanh chóng đến khu biệt thự.
Lãnh Thần từ xa thấy đám người này, ngay lập tức dùng bộ đàm liên lạc với tất cả mọi người.
“Tất cả mọi người chú ý, thỉnh cầu hỗ trợ, một đoàn xe lớn đang tới.”
Nếu có ác ý, chút người đứng ở cửa này thật sự không đủ.
Trần Lạc cũng lập tức chạy đến, hắn không có mặt, ngộ nhỡ xảy ra xung đột, rất có thể các thành viên đều bị thương hoặc bị giết.
Trần Lạc cũng không lấy làm ngạc nhiên khi sau tận thế, những người có năng lực sẽ tiến hành lục soát toàn diện ở những tiểu khu không có nhiều tang thi.
Một tiểu khu từ trước ra sau có thể phải trải qua tìm kiếm của ít nhất hàng chục nhóm người.
Triệu Hải và Kim Đào tràn đầy ý cười bước xuống xe, định bụng nhìn xem Trần Lạc bên này đang xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, đồng tử của Triệu Hải co rút lại, ba trăm triệu kia là hắn đã đích thân đưa ra, số tiền này dù sao cũng rất lớn.
Ai mượn tiền, hắn làm sao không nhìn ra được?
Tiểu tử này đang ở đây. …
Khi Trần Lạc thấy Triệu Hải, hắn có cảm giác khuôn mặt này khá quen thuộc.
Suy nghĩ một lúc, này, đây không phải là chủ nợ mà ta đã thế chấp căn biệt thự đổi lấy ba trăm triệu sao?
Trần Lạc hơi chán nản, tận thế gặp phải chủ nợ của mình, cái này rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đây.
Xem ra kiếp trước hình như không gặp được.
Không đúng, kiếp trước ta không vay tiền, đương nhiên không biết Triệu Hải này.
Khả năng là Triệu Hải kiếp trước đã tới đây, nhưng ta không nhận ra hắn, cũng không nhớ rõ bộ dáng của hắn.
Nhóm người Triệu Hải Kim Đào bên này cũng đang quan sát Trần Lạc.
Số lượng người không đến một trăm, ước chừng khoảng bảy mươi tám mươi người.
Nếu trong khu biệt thự vẫn còn người, nhất định sẽ không có tiếng tăng lẫy lừng như vậy.
Vốn dĩ Triệu Hải cho rằng Trần Lạc có thể dọn sạch một khu vực rộng lớn tang thi, số lượng ít nhất cũng phải mấy trăm người.
Hơn nữa Trần Lạc còn thiếu nợ hắn một khoản.
Đột nhiên, nảy ra một ý tưởng.
Số tiền hắn bỏ ra không thu hồi được, cho dù là tận thế, Triệu Hải cũng cảm thấy có chút không vui.
Triệu Hải cười lớn nói:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Lão đệ, không ngờ gặp lại ngươi ở trong tình huống này, quả là có duyên.”
Trần Lạc cũng cười:
“Ta cũng không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.”
Đám người Trần Lạc bên này nhìn nhau, lão đại biết những người này sao?
Kim Đào nhìn Mễ Linh Mễ Lạp, nước miếng xém chút nữa chảy ra, tên này đúng là một tên háo sắc.
Đặc biệt là ưa thích những cô gái có bộ ngực lớn.
Mễ Linh không chỉ vô cùng xinh đẹp, mà còn không khác gì mỹ nhân thành thị trước tận thế, gọn gàng sạch sẽ, sắc mặt hồng hào.
Kim Đào ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi:
“Đại Hải, ngươi biết người này sao?”
Triệu Hải thấp giọng nói:
“Người này nợ ta một khoản tiền lớn.”
Hai mắt Kim Đào đột nhiên sáng lên.
Triệu Hải nhìn tư thế và phong thái của Trần Lạc, xác nhận:
“Huynh đệ, cái này có đúng không?”
Trần Lạc nhẹ nhàng cười nói:
“Đúng.”
Triệu Hải cười:
“Huynh đệ, ngươi thiếu nợ ta ba trăm triệu tính cả gốc lẫn lãi là ba trăm ba mươi triệu, thế nhưng đã quá hạn nhiều ngày rồi mà vẫn chưa trả, do một số trường hợp đặc biệt, phí bồi thường hợp đồng cùng lãi suất không cần nữa.”
“Bây giờ trả tiền lại cho tôi ngay.”
Nếu bên này Trần Lạc có nhiều người, Triệu Hải vẫn sẽ lý trí không nói ra điều này, nhưng rõ ràng là hắn có thể chiếm lợi thế, vậy thì tại sao lại không?
Kim Đào cũng hét lên:
“Trả nợ là chuyện đương nhiên”.
Trần Lạc bĩu môi, sao ngươi lại có ảo tưởng ta sẽ trả lại tiền cho ngươi?
Trần Lạc cười nói:
“Tiền này ta sớm đã trả rồi, đã gửi vào thẻ của ngươi, ngươi còn chưa nhận được à? Nếu không có thông báo thì ta sẽ cho ngươi xem lịch sử chuyển khoản.”
sẽ cho anh xem hồ sơ chuyển khoản.”
“Con người ta trước giờ không bao giờ dựa vào tiền của người khác.”
Còn có loại thao tác này sao?
Triệu Hải sững sờ, ta mười nghìn khẳng định cũng chưa chưa nhận.
Ngươi đây là vừa ăn cướp vừa la làng mà.
Tiểu đệ của Triệu Hải tức giận mắng:
“Ngươi nói láo, một khoản tiền lớn như vậy ngươi không biết tự thân đến cửa mà trả sao? Một lời cũng không nói, định lừa gạt gì hả?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.