Skip to main content

Chương 156 – Hỏi Thăm

4:52 sáng – 22/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

CHƯƠNG 156 – HỎI THĂM
CHƯƠNG 156 – HỎI THĂM
Lúc này, Thư Vân xuất hiện, lạnh lùng nói:

“Hiện tại ngươi có thể lập tức rời đi, nơi này không chào đón ngươi.”

Cô gái mặc đồ xanh hừ lạnh, nói:

“Các tỷ muội, chúng ta đi.”

Nhưng, hai cô gái ngồi đó sắc mặt có chút xấu hổ, không hề cử động.

Ngươi có bệnh sao, lúc này rồi còn ai chiều chuộng ngươi nữa, ăn cái gì không quan trọng, có một nơi an toàn để ở không tốt sao.

Ngươi cái gì cũng không làm, người ta sẽ cho ngươi ăn thịt chắc?

Coi người ta không ra gì còn muốn nhiều thịt?

Các cô ngay từ đầu đã không quen.

Cô gái áo xanh ngẩn ngơ, khóc lớn nói:

“Các ngươi cũng ức hiếp ta.”

Thư Vân lười biếng dây dưa nói chuyện nên đã kéo cô đi.

Thư Vân hiểu rõ việc giữ cô gái này lại khẳng định sau này sẽ là một mối họa.

Nhưng muốn để cô ra tay với phụ nữ, Thư Vân có chút do dự.

Nhưng khi thấy ánh mắt đầy hận ý của cô gái trước khi rời đi, Thư Vân không do dự nữa.

Sau này khi có người nhà bị tổn hại, lúc đó hối hận cũng không kịp. …

“Cái quái gì thế, ngày nào cũng ăn cơm, ăn ăn ăn, ngẩng đầu lên ngay cả một túi cái bẹ cũng không có.”

Trong tiểu khu gần nơi của Trần Lạc, một nhóm người đang bắc nồi, dùng vài mảnh gỗ để nhóm lửa nấu ăn ở tầng dưới.

Không có cách nào, không có điện, dị năng giả hệ Lửa tạm thời không thể khống chế tốt ngọn lửa, sức mạnh dị năng cũng không thể chống đỡ để nấu xong cơm, chỉ có thể dùng những cây khô héo không rõ nguyên nhân làm củi đốt.

Một người đàn ông bất đắc dĩ nói:

“Không còn cách nào khác, chúng ta đến muộn, vật tư có thể đã bị nhóm người trong khu biệt thự kia thu thập hết rồi.”

Một người khác thở dài nói:

“Chỉ ăn mỗi cơm, ta cảm thấy toàn thân yếu ớt, chân tay như nhũn ra, những ngày này không còn hy vọng gì nữa”.

Nếu không phải Trần Lạc họ nhiều người, trên bảng thông báo còn nói có dị năng giả cấp 3, họ hẳn sẽ có ý đồ muốn ra tay.

Có người ánh mắt sáng lên:

“Có muốn cùng họ đổi gạo lấy chút thịt không? Dù sao cũng còn rất nhiều gạo.”

Tất cả mọi người đều đồng ý, ăn cơm liên tục không phải là chuyện tốt, đã đến lúc phải bồi bổ.

Người phụ trách đứng gác ở cửa ra vào chính là Lãnh Thần, nghe được đề xuất của đám người này, hắn lập tức từ chối.

Nực cười, họ đã thu thập nhiều vật tư từ tiểu khu cùng với chợ bán thức ăn nhu vậy, thứ lấy được nhiều nhất cũng là gạo, phải đến hơn hai trăm tấn.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Chỉ sợ thứ dễ dàng thu hoạch được nhất về sau cũng sẽ là bột gạo.

Thịt, sẽ rất khó thu hoạch được.

Không cần phải hỏi Trần Lạc, Lãnh Thần biết Trần Lạc sẽ không giao dịch.

Chưa kể nhóm người này còn nực cười muốn đổi mười cân gạo lấy một cân thịt.

Theo cách nói của họ, gạo có giá 2 tệ một cân, thịt lợn có giá hơn 10 tệ một cân, vẫn là họ bị lỗ vốn.

Lãnh Thần uyển chuyển từ chối:

“Dùng tinh thể cao cấp, có thể cho các ngươi một ít thịt.”

Nhóm người thất vọng rời đi, không dám hành động liều lĩnh.

Nếu có đủ can đảm để chiến giết tang thi, họ còn cần chỉ ăn mỗi cơm sao?

Chết tiệt, vật tư đã bị cướp hết rồi.

Trở lại tiểu khu của mình, họ kinh hoàng khi phát hiện một đoàn xe hàng chục cái đang chuẩn bị tiến vào tiểu khu.

Đoàn xe cũng phát hiện ra họ, một số xe nhỏ nhanh chóng áp sát.

Một người đàn ông sắc mặt hồng hào, mặc áo sơ mi đen mở cửa kính xe, lịch sự hỏi:

“Anh bạn, hỏi thăm một chút, tại sao xung quanh đây không thấy có tang thi, ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Người đàn ông đó tên là Triệu Hải, trước tận thế là một người bắn pháo, lang thang ở vùng ranh giới màu xám, thực lực không nhỏ, có rất nhiều tiểu đệ đi theo hắn.

Sau tận thế, dựa vào tám huynh đệ còn lại làm nòng cốt, một nhóm người đã tập hợp lại với nhau, cùng với một thế lực khác liên kết để thu thập vật tư.

Họ không sống gần đây, thông qua vùng ngoại ô ít đông đúc hơn vòng qua đây để thu thập vật tư.

Nhưng thật kỳ lạ, đã sẵn sàng chiến đấu với tang thi thế mà chỉ có một số ít tang thi, thậm chí còn hiếm hơn cả những người sống sót.

Người được hỏi tất nhiên biết chuyện gì đã xảy ra, bọn chúng đều bị đám người Trần Lạc giết chết.

Đối diện với rất nhiều người, hắn cũng không dám giấu diếm, thành thật nói cho hắn biết.

Đám người Triệu Hải kinh ngạc, thực lực này thật là tốt.

Một người đàn ông chợt nảy ra một ý đồ xấu, nói:

“Họ hàng ngày có thịt để ăn, thời gian qua chắc hẳn là không tệ, vật tư ở gần đó cũng đều bị họ thu thập hết rồi.”

Có thịt để ăn?

Ánh mắt của Triệu Hải và những người khác sáng lên rõ ràng.

Triệu Hải trầm ngâm một lúc rồi nói với người dẫn đầu của một thế lực khác là Kim Đào:

“Chúng ta đi gặp chút không? Họ thực lực chắc chắn không tồi, kết bạn với họ, nhiều bạn bè hơn đồng nghĩa với việc có nhiều con đường hơn.”

Kim Đào cười nói:

“Đến cũng đã đến rồi, không đi gặp sao được, nói không chừng còn có thể đãi chúng ta một bữa thịt, ta quả thật đã nhiều ngày không ăn thịt rồi.”

Không cần nhìn xem tiểu khu này có vật tư hay không bởi vì dọc đường đi chẳng thu thập được bất kỳ vật tư hữu ích nào.

Bình luận

Để lại một bình luận