CHƯƠNG 152 – CÁCH ĐÂY KHÔNG XA
CHƯƠNG 152 – CÁCH ĐÂY KHÔNG XA
Hắn định hỏi Trần Lạc làm sao làm được, thu gom được vật tư gì, có thể trao đổi không. Nhưng Trần Lạc lại nói:
“Đừng để ta nói lần thứ ba, tránh ra.”
Tuy vẻ mặt Trần Lạc rất bình tĩnh, giọng điệu cũng không lớn, nhưng anh Long lại cảm thấy nếu không tránh ra, sợ là Trần Lạc sẽ thịt hắn.
Đồng thời, ánh mắt các thành viên trong đội ngũ cũa Trần Lạc cũng nhìn chằm chằm đám người anh Long không mấy thiện cảm.
Đùa à, có thủ lĩnh tài giỏi như vậy, cần gì phải sợ phiền phức chứ?
Anh Long cười xòa nói:
“Đừng tức giận, ta sẽ lập tức nhường đường.”
Anh Long xua tay, dẫn đầu vội vàng tránh đường.
Coi như là một người thông minh.
Trần Lạc nói:
“Các ngươi cứ ở trên đường này chờ, ta đi một chút sẽ về.”
Nhiều xe như vậy, đi đường khác có quá nhiều chướng ngại vật, nhưng để họ về trước Trần Lạc lại không yên tâm.
Trần Lạc đi tới từ phía đông, chỗ ở tạm thời của Hạ Hạo Nhiên là phía nam.
Hạ Hạo Nhiên nói:
“Ở gần đây, cách đây không xa, khoảng mấy trăm mét.”
Tang thi gần đây cũng đã bị giết sạch, chỉ còn lại một ít, nếu có thì cũng bị Hạ Hạo Nhiên xuống xe giải quyết gọn gàng.
Thật sự là rất gọn gàng, có một quả cầu lửa vừa sượt qua đầu Hạ Hạo Nhiên, nhưng vẻ mặt Hạ Hạo Nhiên không hề thay đổi. Đồng thời đối phó với ba con tang thi, cứ đấm hai phát là chết một con, toàn trúng chỗ hiểm. Còn tang thi ngay cả góc áo Hạ Hạo Nhiên cũng không sờ được.
Thật là bản lĩnh.
Trần Lạc đoán nếu cấp bậc thấp, không có kỹ năng lợi hại, mình và Hạ Hạo Nhiên cùng cấp, không sử dụng Hư Không Dịch Chuyển mà đánh chính diện thì hắn cũng không phải là đối thủ của Hạ Hạo Nhiên.
Mặc dù Trần Lạc trải qua chiến đấu nhiều hơn Hạ Hạo Nhiên, nhưng kỹ thuật chiến đấu đúng thật không bằng Hạ Hạo Nhiên. Kiếp trước Trần Lạc chiến đấu, nếu không thể giết chết được đối thủ, có thể tránh được vậy thì tuyệt đối sẽ không đánh.
Chiến đấu trực diện nguy hiểm đến mức nào. Đánh lén sau lưng không tốt sao?
Hiện tại, chỉ dựa vào sức mạnh tuyệt đối mà nghiền nát thôi. Cho nên kỹ năng chiến đấu gì đó, ta thật sự không biết, đừng đánh giá ta cao quá.
Nhưng dù mạnh đến đâu thì người sống sót cuối cùng vẫn là ta.
Đi vào một khu dân cư cũ kỹ, dừng lại dưới một tòa nhà, Hạ Hạo Nhiên nói:
“Thủ lĩnh, đợi ta một lát.”
Chưa đầy hai phút, Hạ Hạo Nhiên đã bế một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi từ trên lầu xuống, nhìn lại thì như sáu mươi, khá già nua.
Mẹ Hạ miễn cưỡng cố gắng mở mắt.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSau khi đi vào trong xe, Hạ Hạo Nhiên nhỏ giọng nói:
“Ung thư giai đoạn cuối.”
Trần Lạc hiểu rõ, không thể cứu được, trừ khi bây giờ Mễ Lạp tăng đến cấp bảy.
Trị Liệu Thuật bây giờ chỉ có thể điều trị một số vết thương bên ngoài, chưa đến mức có thể trị được các bệnh nan y. … …
Sau khi đám người Trần Lạc và Mễ Linh hội hợp, bắt đầu trở về thành phố. Đám người anh Long thì lập tức tiến vào chợ, nhìn xem còn sót gì không.
Vật tư có giá trị cao đều bị Trần Lạc mang đi, chỉ còn lại một ít rau dưa nát, hoa quả nát, thịt thối, ngươi muốn lấy cũng được Trần Lạc không ý kiến.
Chưa tới nửa tiếng, Trần Lạc đã về tới khu biệt thự.
Nhà không bị trộm, hiện tại vật tư vẫn còn khá nhiều, những người khác mặc dù biết Trần Lạc có nhiều vật tư, nhưng không rõ có bao nhiêu người ở lại. Bây giờ vật tư đầy đủ, những nơi khác cũng có thể tìm được nên không đáng để liều mạng với nhau.
Trần Lạc gọi hai cô gái đến, sắp xếp một phòng riêng cho mẹ Hạ ở biệt thự bên cạnh mình.
Hạ Hạo Nhiên trông mong nhìn Trần Lạc, Trần Lạc cười nói:
“Ngươi chờ một chút, bây giờ ta sẽ sắp xếp người đi làm.”
Trần Lạc đi vào biệt thự, lập tức nói với Mã Ngọc đang ở nhà:
“Chị Ngọc, làm một phần canh gà, thể hiện hết kỹ năng nấu nướng của ngươi, lần này phải nghiêm túc làm nha. Cần nguyên liệu và gia vị gì cứ việc nói.”
Mã Ngọc gật đầu, nói thầm:
“Không phải nha, chẳng lẽ ngươi cảm thấy trước đây ta không nghiêm túc sao?”
Trần Lạc ngượng ngùng:
“Lần này phải càng nghiêm túc hơn, nếu có ích thì nhanh lên đi.
Mã Ngọc nói:
“Canh gà phải hầm ít nhất ba tiếng.”
Trần Lạc suy nghĩ rồi nói:
“Làm thêm một vài món ăn thường ngày, bốn mặn bốn chay đi.”
Cũng không thể chỉ có mỗi canh gà, nói không chừng mẹ Hạ còn muốn ăn những món khác? Muốn mua chuộc lòng người vậy thì phải làm triệt để một chút, có gì mà ta không có chứ?
Trần Lạc ra khỏi biệt thự, mọi người đã bắt đầu vận chuyển vật tư. Lần này vật tư hơi nhiều, mấy căn biệt thự cũng không đủ chứa, thịt bò thịt dê càng cần chỗ tốt để chứa, mỗi ngày đúng giờ để dị năng giả hệ băng đông lại.
Tâm trạng Hạ Hạo Nhiên rất kích động, có nhiều đồ vật như vậy, chỉ có con gà đúng thật là không đáng.
Trần Lạc suy nghĩ một chút, gọi Thư Vân tới:
“Vận chuyển vật tư xong, bảo mọi người lấy ra ba trăm cân thịt bò thịt dê, xâu thành xiên, buổi tối chúng ta ăn thịt nướng.”
Dị năng giả đều ăn khoẻ, đặc biệt là nhịn đói lâu như vậy, hơn bảy mươi người, đừng sợ ăn không hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.