Skip to main content

Chương 128 – Ăn Trưa

4:24 sáng – 22/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

CHƯƠNG 128 – ĂN TRƯA
CHƯƠNG 128 – ĂN TRƯA
Thư Vân vội vàng chạy tới, kéo Trương Tinh Tinh đi.

Giữa trưa mọi người ăn khoai tây xào lạp xưởng, so với ăn lạp xưởng không thì ngon hơn nhiều.

Trần Lạc cũng không biết có bao nhiêu người có thể sống sót, nhưng nếu ai có thể sống sót chung với hắn, hắn sẽ tận lực cho bọn họ được ăn ngon.

Trương Tinh Tinh ăn ngấu ăn nghiến, nếu là trước kia lúc gia đình cô vẫn còn giàu có, cô sẽ không thèm để ý đến mấy thứ này.

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, Trương Tinh Tinh hỏi:

“Mễ Lạp đâu rồi, sao ta không thấy cô ấy, trưa nay Mễ Lạp ăn gì vậy?”

Trưa nay Mễ Lạp ăn cái gì?

Nghe Trương Tinh Tinh hỏi vậy, những người khác hơi sửng sốt một chút.

Bọn họ không phải là đứa trẻ ba tuổi, ngoại trừ những lần ngẫu nhiên ăn cơm với mọi người, Trần Lạc sẽ tự nấu ăn trong biệt thự của mình.

Hắn chắc chắn sẽ không trốn trong phòng rồi ăn bánh bao trắng với rau cải bẹ được.

Trần Lạc còn từng nói, trong tủ lạnh của hắn còn dự trữ rất nhiều thịt heo, nếu có cơ hội sẽ làm một bữa thịt kho tàu cho mọi người ăn.

À, trước kia có lẽ mỗi ngày hắn sẽ ăn thịt kho tàu, còn hiện tại là thịt kho tàu cộng thêm lạp xưởng.

Những đồ vật kiếm được, có thứ nào không trải qua tay bọn họ?

Cho dù là tìm được vật tư, vận chuyển hàng hóa, dỡ hàng, mỗi một công đoạn đều do bọn họ tự tay làm, có đồ ăn hay không, có những loại đồ ăn nào, sao bọn họ có thể không biết được?

Đồ ăn ngon nhất là lạp xưởng này, nếu như không chịu chia sẻ cho bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy bất mãn, nhưng ngày nào Trần Lạc cũng cho bọn họ ăn, hơn nữa chia cho bọn họ rất nhiều.

Mỗi ngày đều được ăn lạp xưởng đã đủ làm bọn họ cảm thấy thỏa mãn.

Cho dù ngày nào Trần Lạc cũng được ăn thịt kho tàu, thì đó cũng là vật tư do một mình Trần Lạc kiếm được từ trước.

Huống chi Trần Lạc còn phụ trách bảo vệ mọi người, hắn ăn thịt kho tàu thì có sao đâu chứ?

Có cô gái cười nói:

“Chắc trưa nay Mễ Lạp cũng ăn lạp xưởng.”

Nói như vậy không có gì để chê trách cả, lại có người nào đó không phục.

Thư Vân nghe Trương Tinh Tinh nói xong, nhíu mày lại.

Lời nói của cô ta dường như có ý đua đòi, được ăn lạp xưởng với khoai tây còn chưa đủ thỏa mãn sao?

Nếu không phải quan hệ giữa ngươi và Mễ Lạp không tệ, thì một người vừa đến như ngươi, còn chưa mang lại bất kỳ lợi ích nào cho nơi này, sẽ không có ai cho ngươi ăn cái này cả.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Có điều Trương Tinh Tinh chỉ thuận miệng nói vậy, Thư Vân cũng không thể dựa vào một câu để kết luận điều gì cả.

Thư Vân cười, giải thích:

“Trần Lạc cũng giống như là ông chủ, còn chúng ta thì tương đương với nhân viên, nhân viên ăn cơm với ông chủ cứ có cảm giác bó chân bó tay không được tự nhiên, cho nên mọi người mới tách ra ăn riêng.”

Trương Tinh Tinh gật đầu, suy nghĩ trong đầu lại ngẩn ngơ ra.

Chắc chắn Mễ Lạp được ăn đồ ăn ngon hơn, bọn họ là bạn bè tốt của nhau, vậy mà Mễ Lạp lại không cho cô ăn cùng.

Trong lòng Trương Tinh Tinh hơi khổ sở, món lạp xưởng còn đang thơm ngào ngạt cũng đột nhiên trở nên khó nuốt. …

Trần Lạc gắp một con tôm to, chấm một ít sốt rồi bỏ vào trong miệng, vị tươi ngon vô cùng.

Hắn nói với Mễ Lạp:

“Mễ Lạp, phải giám sát cô bạn tốt của ngươi một thời gian đã, đừng nói cho cô ta biết chuyện của chúng ta.”

“Mỗi người phải có giá trị riêng của bản thân, để xem cô ta có thể làm được gì hay không, chỉ cần cô ta thành thật, dù cho cô ta không có năng lực cũng có thể sắp xếp một vị trí trong tổ hậu cần cho cô ta.”

Người không có giá trị thì sống trên đời này làm gì?

Cho dù là Mễ Linh, là chị vợ của Trần Lạc, cũng phải ra ngoài tiêu diệt tang thi, thậm chí còn giết được nhiều tang thi hơn cả người khác.

Trần Lạc có thể để cô ta không làm mà có ăn sao?

Nếu không phải tang thi hầu như đã tiến hóa lên cấp một, Trần Lạc chắc chắn sẽ để cha con Trương Tinh Tinh đi đánh chết mười con tang thi, để xem bọn họ có làm được không, cũng giống như Lý Tuệ Lý Minh hồi trước.

Có điều hiện tại để bọn họ đi, không khác gì đi đưa ma cả.

Mễ Lạp gật đầu:

“Ta biết rồi.”

Ăn cơm xong, Trần Lạc gọi Phương Vũ đến.

“Trong khu biệt thự vẫn còn mấy người sống sót đúng không? Bảo bọn họ đi chỗ khác đi, nếu không muốn đi cũng được, dẫn bọn họ ra ngoài giết tang thi, nếu có người không biết điều thì không cần phải nhân nhượng bọn họ.”

“Lúc này không phải giai đoạn hòa bình, đừng để lại hậu họa cho chính mình.”

Phương Vũ gật đầu, dẫn mấy người anh em của mình đi.

Trần Lạc thầm mắng một câu, đúng là bùn nhão không thể trát tường, đã nể mặt các ngươi là hàng xóm nên mới cho các ngươi cơ hội để gia nhập với chúng ta, nhưng các ngươi chỉ biết suốt ngày trốn tránh trong biệt thự.

Thư Vân thấy Trần Lạc đi ra khỏi biệt thự, vội vàng chạy tới.

“Trần Lạc, chúng ta đã giết chết gần hết tang thi ở xung quanh khu vực này rồi, nếu muốn săn giết tang thi thì phải đi tới những nơi xa hơn.”

Có những con tang thi chưa tiến hóa, bọn họ đã càn quét một lần, mấy ngày nay, ngày nào bọn họ cũng đánh chết ít nhất ba bốn trăm con tang thi, tang thi có nhiều thế nào thì cũng có ngày bị bọn họ tiêu diệt hết.

Bình luận

Để lại một bình luận