CHƯƠNG 127 – NGƯỜI XA LẠ
CHƯƠNG 127 – NGƯỜI XA LẠ
Nếu không đoàn kết lại để cùng nhau chạy trốn, gặp phải cảnh cửu tử nhất sinh cũng đã là may mắn rồi.
Một buổi sáng, Trần Lạc đã gặp phải hai đoàn người, một đoàn bị Trần Lạc giết chết, bởi vì tự bọn họ đâm đầu vào đường chết, dám đi đùa giỡn chị vợ hắn.
Trần Lạc suy nghĩ, cần phải tăng cường phòng thủ ở căn cứ, hoặc là để nhiều người ở lại canh gác, hoặc là để Pháp Vương ở lại trông nhà.
Đám người Trần Lạc đi đến bên cạnh một cây cầu lớn, có mấy chiếc xe đang đậu ở bãi cỏ bên cạnh cây cầu.
Trên bãi cỏ có bảy tám người đàn ông đang vây quanh hai người một nam một nữ, trong chiếc xe bên cạnh có mấy người lạnh nhạt nhìn bọn họ, coi như không thấy gì, có không ít phụ nữ còn sống.
Hai người một nam một nữ này hình như là cha con.
Lỗ tai của Trần Lạc rất thính, hắn nghe thấy một người đàn ông đê tiện nói.
“Em gái à, ngươi không muốn nhìn thấy cha ngươi bị thương đúng không?”
Chỉ dựa vào những lời này, Trần Lạc đã đoán được có chuyện gì đang xảy ra.
Tuy Trần Lạc máu lạnh thật, nhưng hắn cũng không ưa mấy chuyện thế này, hắn thầm nghĩ hay là thuận tay thu hoạch tinh thể của đám người này, biết đâu lại có mấy viên tinh thể cấp hai thì sao.
Mễ Lạp thấy thế, kinh ngạc kêu một tiếng:
“Đó là bạn học của ta.”
Trần Lạc ngẩn người ra, hỏi:
“Quan hệ giữa hai người có tốt không?”
Mễ Lạp gật đầu:
“Quan hệ không tệ, là bạn tốt của ta, anh Trần Lạc, mau đi giúp bọn họ đi.”
Nếu là người xa lạ, Mễ Lạp sẽ không nhúng tay vào, nhưng người là bạn tốt của cô, sao cô có thể thấy chết mà không cứu được?
Trần Lạc không phải là người ác độc thấy chết mà không cứu, huống hồ còn là bạn tốt của Mễ Lạp, nếu có thể cứu thì đương nhiên phải cứu rồi.
Hắn không thèm nói lời vô ích, nếu các ngươi đã là một đám, vậy thì không cần để một ai sống sót cả.
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, tuy có mấy người không tham dự vào chuyện này, nhưng muốn trách chỉ có thể trách vận may của ngươi không tốt.
Trần Lạc không nói không rằng, trực tiếp thả Pháp Vương ra.
“Chó, là chó kìa.”
Lực hấp dẫn của Pháp Vương dường như còn lớn hơn cô gái kia nhiều.
Đám người lộ ra vẻ tham lam nhìn chằm chằm vào Pháp Vương, hoàn toàn không biết nó là tử thần đang mang theo lôi điện xông đến.
Bọn họ không biết quan hệ giữa bạn tốt của Mễ Lạp và đám người Trần Lạc, cho nên không lấy cô ta làm con tin.
Tô Đại Trụ và Mễ Linh cũng lần lượt ra tay, dễ dàng đánh chết đám người này.
Mễ Lạp vui mừng chạy đến bên cạnh Trương Tinh Tinh:
“Tinh Tinh, là ta này.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrương Tinh Tinh còn đang hoảng sợ không thôi, nhìn thấy Mễ Lạp chạy tới, vừa bất ngờ vừa vui mừng nói:
“Mễ Lạp, còn có chị Mễ Linh nữa.”
Trương Tinh Tinh đã từng đến nhà Mễ Lạp mấy lần, tất nhiên đã gặp được Mễ Linh, Mễ Linh và cha của Trương Tinh Tinh là Trương Đông Thành cũng đã gặp mặt nhau một lần.
Mễ Lạp an ủi Trương Tinh Tinh xong, dẫn Trương Tinh Tinh tới trước mặt Trần Lạc.
Trần Lạc quan sát Trương Tinh Tinh, cô gái này có nét đẹp theo hướng thiếu nữ ngọt ngào, nếu Mễ Lạp là hoa khôi của trường, vậy thì Trương Tinh Tinh cũng là hoa khôi của ban, tuy không thể sánh bằng, nhưng cũng không tệ.
Mễ Lạp khẩn thiết nói:
“Anh, đây là bạn tốt của em, Trương Tinh Tinh, chúng ta đưa cô ấy về chung được không.”
Trần Lạc thầm nghĩ, trời ạ, cô nhóc này hình như bị thiếu sợi dây thần kinh nào rồi.
Trần Lạc gật đầu nói:
“Được, chỉ cần cô ta tuân thủ theo quy củ của chúng ta là được.”
Hắn phải nể mặt Mễ Lạp, huống hồ trước đây hắn cũng đã thu nhận những người khác, nếu năng lực của cô ta không tệ, thì cũng coi như có thu hoạch ngoài ý muốn.
Trương Tinh Tinh thầm nhủ trong lòng, anh đẹp trai này là người đứng đầu nhóm người Mễ Lạp sao?
Mễ Lạp không cần hỏi Mễ Linh, mà trực tiếp hỏi Trần Lạc, chắc chắn là đúng như thế.
Trần Lạc nói với cha của Trương Tinh Tinh là Trương Đông Thành:
“Ngươi biết lái xe đúng không, vậy lái xe đi theo sau chúng ta.”
Trương Đông Thành thoạt nhìn văn nhã lịch sự, tầm khoảng bốn mươi tuổi, dù sao con gái hắn cũng không lớn lắm.
Hắn ta cảm kích nói:
“Cảm ơn ngươi đã cứu mạng chúng ta, ta biết lái xe.”
Trần Lạc để hai cha con Trương Đông Thành ngồi trong một chiếc xe riêng.
Vừa hay hắn cũng đang định trở về nhà, dù sao sáng nay đã thu hoạch được kha khá.
Đến khu biệt thự, Trần Lạc nói:
“Mễ Lạp, để bạn tốt của ngươi đi tới chỗ Thư Vân, không thể để cô ta ở lại biệt thự với chúng ta được.”
Mễ Lạp gật đầu.
Trương Tinh Tinh lại chạy tới:
“Mễ Lạp, đêm nay chúng ta ngủ chung đi.”
Hai người cũng từng ngủ chung với nhau rồi, theo suy nghĩ của Trương Tinh Tinh, chuyện này rất bình thường, cô ta còn có thể nhân cơ hội này gia tăng tình cảm với Mễ Lạp.
Trần Lạc lại lạnh mặt từ chối:
“Không được, ta không đồng ý, ngươi không được phép tiến vào căn biệt thự này.”
Có một cái bóng đèn như Mễ Phạn là đủ rồi, còn muốn kiếm thêm một cái nữa làm gì?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.