Skip to main content
Trang chủ Dị năng [Dịch] Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn Chương 101 – May Mắn Có Trần Lạc Ca Ở Đây

Chương 101 – May Mắn Có Trần Lạc Ca Ở Đây

3:58 sáng – 22/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

CHƯƠNG 101 – MAY MẮN CÓ TRẦN LẠC CA Ở ĐÂY CHƯƠNG 101 – MAY MẮN CÓ TRẦN LẠC CA Ở ĐÂY Chiều nay, Trần Lạc rất hài lòng với thái độ của đám người Thư Vân, mặc dù trình độ chiến đấu có hơi kém một chút nhưng có tố chất, không có tiếng la hét, cũng không có ai lâm trận rồi mà còn bỏ chạy.

Trần Lạc quyết định thưởng cho bọn họ.

Đám người Thư Vân chia làm hai sống trong biệt thự, Trần Lạc lấy ra hai bộ đàm và dạy bọn họ cách sử dụng, có thể liên lạc nếu có việc gì đó.

Lại lấy ra hai chiếc điện thoại di động đã sạc đầy pin cùng sạc dự phòng, lần lượt chia cho bọn họ.

Buổi tối không có việc gì làm có thể xem phim giết thời gian. Điều này tự nhiên dẫn đến một trận reo hò.

Buổi tối, Trần Lạc đang ở trong phòng chơi game thì có tiếng gõ cửa.

Đôi mắt của Trần Lạc sáng lên, là Mễ Lạp, có phải hay không sẽ có cơ hội làm chuyện xấu?

Mễ Lạp ngồi xuống sát bên cạnh Trần Lạc, thì thầm:

“Chiều nay, khi nhìn đám người Thư Vân tỷ tỷ đó, em mới nhận thức sâu sắc rằng thật may mắn khi có anh Anh Trần Lạc ở đây.”. . .

Mễ Lạp cúi đầu, đỏ mặt nói:

“Anh Trần Lạc, em có thể làm bạn gái của anh được không?”

Với tính cách của Mễ Lạp, không biết phải cần bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra những lời này.

Trần Lạc dùng hành động thiết thực đáp lại câu trả lời của Mễ Lạp.

Ba phút sau.

Mễ Lạp thấp giọng kêu lên:

“Em, em còn chưa chuẩn bị kỹ càng.”

Trần Lạc bộ dạng sói giả làm bà ngoại:

“Mễ Lạp, bây giờ là lúc nào rồi? Trên đời này, không ai biết bản thân có thể sống được bao lâu.”

“Có hôm nay, không nhất thiết phải có ngày mai, chờ ngươi chuẩn bị xong, Anh Trần Lạc của ngươi nói không chừng đã chết rồi.”

“Đó không phải là điều đáng tiếc sao?”

Khi Mễ Lạp nghe được mấy lời này, cảm thấy quả thật rất đúng.

Ngược lại, Mễ Lạp chủ động ôm lấy Trần Lạc.

Có hoa có thể hái được thì nhanh hái đi, đừng để đợi đến khi không còn hoa mới hái.

Trần Lạc không ngờ niềm hạnh phúc này lại đến đột ngột như vậy, còn tưởng rằng sẽ phải đợi một thời gian nữa.

Bằng cách nào đó, Trần Lạc cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trần Lạc toàn thân đổ mồ hôi lạnh, Mễ Phạn còn đang ở đây.

Trần Lạc thấy Mễ Phạn đang ở một bên tò mò nhìn hắn liền nhấc lên ném Mễ Phạn ra khỏi phòng.

Mễ Phạn:???…

Mễ Phạn bị Trần Lạc cầm bằng một tay, sau khi mở cửa bằng tay kia, trực tiếp ném thẳng xuống đất từ độ cao hơn một mét.

Có thể nói là có chút thô bạo.

Khụ khụ, điều đó chứng tỏ Trần Lạc đang rất nóng lòng chờ đợi.

Loại độ cao như vậy đối với mèo không là gì cả, nhưng với Mễ Phạn chết lặng rồi.

Mễ Phạn rất tủi thân, Trần Lạc ngươi trước kia không phải là dạng này.

Một tiếng động vang lên, cửa lập tức bị khóa trái lại, Mễ Phạn có muốn vào cũng không được.

Pháp Vương nằm dưới đất giống như là đang chế giễu, thành thành thật thật ngủ với ta ở bên ngoài phòng đi.

Lúc này Mễ Linh mở cửa, trong phòng cô không có phòng vệ sinh liền nghĩ đến phòng vệ sinh độc lập ở tầng ba.

Mễ Linh vừa nhìn thấy Mễ Phạn liền đùa cợt nói:

“Đây không phải là con mèo nhỏ của Trần Lạc sao, sao không ngủ cùng hắn mà lại chạy ra phòng khách thế này?”

Mễ Phạn khịt mũi:

“Trần Lạc đang ở trong phòng ức hiếp Mễ Lạp, ta nhìn thấy dáng vẻ của Mễ Lạp rất khó chịu, chắc hắn sợ ta giúp Mễ Lạp nên mới đem ta ra ngoài.”

Mễ Phạn cũng cần phải giữ thể diện chứ, đúng không?

Nghe được lời nói của Mễ Phạn, Mễ Linh sửng sốt.

Ức hiếp?

Ức hiếp bằng cách nào?

Mễ Linh có thể không giống như Mễ Phạn, cái gì cũng đều không hiểu.

Sắc mặt Mễ Linh không ngừng thay đổi, vô thức liền muốn xông vào trong phòng trợ giúp Mễ Lạp.

Pháp Vương đã ngăn cô lại.

Không ai có thể vào nếu không có sự cho phép của chủ nhân.

Nếu ngươi muốn vào hãy tuân thủ qui tắc, trước tiên hãy gõ cửa. Bằng không thì đừng trách mặt chó ta vô lễ.

Mễ Linh đang định gõ cửa nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên từ bỏ.

Nếu Mễ Lạp tự nguyện muốn thì bản thân tự ý xen vào làm cái gì?

Mễ Linh nắm chặt nắm đấm, chết tiệt, Mễ Lạp vừa mới trưởng thành.

Đổi lại là người khác, Mễ Linh dùng một bàn tay có thể giết chết hắn.

Nhưng người này là Trần Lạc.

Mễ Linh thở dài, củ cải trắng mình trồng bị heo ủn đi mất rồi.

Bỏ đi, đây không phải là chuyện sớm muộn hay sao?

Mễ Linh tâm trạng phức tạp trở về phòng, Mễ Phạn muốn đi theo, Mễ Phạn đã quen với việc có người ngủ cùng nó.

Hiện tại chỉ có thể ưu ái Mễ Linh.

Nhưng Mễ Linh đã đóng sầm cửa lại.

Đôi mắt màu xanh lam to tròn của Mễ Phạn rơm rớm nước mắt.

Hu hu, không ai muốn Mễ Phạn ta cả.

Mễ Linh tâm trạng cáu kỉnh không thể giải thích được, trằn trọc, gần như thức trắng cả đêm.

Bảy giờ sáng hôm sau.

Trước bàn ăn, buổi sáng ăn cháo kê và bánh bao hấp.

Trần Lạc nói:

” Ngọc tỷ, lát nữa chiên hai quả trứng ốp la.”

Mã Ngọc gật đầu, có chút kỳ quái nói:

“Mễ Lạp đâu? Còn ngủ sao? Bình thường nàng không có ngủ nướng mà.”

Mễ Linh chế nhạo:

“Còn có thể là gì nữa? Bị người nào đó gieo họa chứ sao.”

Trần Lạc ngượng ngùng, chị vợ làm sao lại biết, cũng đúng, Mễ Lạp không có trở về phòng.

Bình luận

Để lại một bình luận