CHƯƠNG 100 – ÁC MỘNG CHƯƠNG 100 – ÁC MỘNG Mọi người lau mồ hôi trên trán, một cô gái nhìn Mễ Linh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Mễ Linh, ngươi thật sự là vẻ đẹp trời ban, sau ngần ấy thời gian, làn da vẫn trắng trẻo hồng hào như vậy, thần sắc cũng rất tốt.”
Mặc dù đám người Thư Vân đều là những người khá xinh đẹp, nhưng sau nhiều ngày như vậy, lo lắng sợ hãi, ăn không ngon, uống không tốt, ngủ không ngon, mọi người đều có vẻ hơi hốc hác, tiều tụy.
Nhan sắc-20.
Nếu không phải trở thành dị năng giả, thể chất tăng lên rất nhiều, sợ là sớm đã có người không thể chống đỡ nổi.
Cô em gái này vừa mới nói ra, những người khác cũng đồng tình.
Mễ Linh cười khổ, vẻ đẹp trời ban cái quỷ gì, nhớ lại lúc cô vừa từ trường học trở về, một đường đầy gian khổ, trước khi tắm nhìn vào gương chỉ thấy một người phụ nữ mặt đen nhẻm, so với đám người Thư Vân này còn tệ hơn rất nhiều.
Cực kỳ thảm.
Tám món một canh của Trần Lạc mỗi ngày đều do Mã Ngọc tự mình nấu, ăn uống ngon miệng, làm sao có thể xấu được? Nếu không phải Trần Lạc, Mã Vũ biết được cô là ai? Thì liệu có thể được phục vụ như thế không?
Có Trần Lạc bảo vệ, mỗi đêm cô đều có một giấc ngủ yên bình.
Nếu không có Trần Lạc, hiện tại cô ấy có thể vẫn đang cùng Mễ Lạp trốn đông trốn tây tìm kiếm vật tư, cũng sẽ luôn lo lắng về mối đe dọa xuất phát từ tang thi và những người sống sót khác.
Ăn, chắc chắn là ăn không ngon, ngủ, cũng không được yên giấc, giống như khi về nhà, ban đêm luôn bị tỉnh giấc còn thường xuyên gặp ác mộng.
Cảm giác đó thực sự rất mệt mỏi.
Suy cho cùng, đám người Thư Vân tốt xấu gì cũng có hơn 20 người tập hợp lại chăm sóc lẫn nhau, không có Trần Lạc, thần sắc và tinh thần của cô ấy chắc chắn không tốt bằng Thư Vân và những người khác.
Trong chợ có một siêu thị, tuy không lớn nhưng vì trong chợ này có rất nhiều tang thi nên vẫn chưa có ai tìm đến.
Một cô gái ngạc nhiên mừng rỡ lao vào, chuẩn bị dọn sạch siêu thị này.
Mùa hè, thứ thường thấy nhất ở trong siêu thị là nước.
Thời tiết rất nóng, mọi người đều đã làm không ít công việc, đều đang rất khát nước.
Một cô gái đang định mở nước khoáng uống một ngụm thì bị Thư Vân ngăn lại, quay đầu hỏi Trần Lạc.
“Đội trưởng, trước tiên có thể cho chúng tôi một bình nước được không?”
Trần Lạc cười nói:
“Mỗi người hai bình.”
Được sự đồng ý của Trần Lạc, tất cả mọi người lúc này đều không nhịn được nữa, mở chai nước ra uống.
Khi tận thế đến, uống nước máy sẽ bị đau bụng dữ dội, một số cô gái đã trải qua loại đau đớn kịch liệt này vậy nên biết được nước quý giá như thế nào.
Vô cùng khát nước nhưng không nỡ uống hết một lúc, có người chỉ uống một nửa rồi cẩn thận cất nước đi.
Thậm chí, một số khác sẵn sàng chỉ uống một phần ba.
Mễ Linh nhìn qua, cảm thấy rất khó chịu.
Thói đời gì thế này, một ngụm nước thôi mà cũng cần phải tiết kiệm như vậy sao?
Giống với dáng vẻ của cô ấy trên đường về nhà, sau khi trở về nhà mới hoàn toàn thay đổi.
Mễ Linh thở dài, liếc nhìn Mễ Lạp.
Trong lòng Mễ Lạp cũng cảm thấy rất phức tạp, sau khi Trần Lạc ca ca đến, cô không còn đói khát nữa. Suy nghĩ của cô lúc này cũng không khác Mễ Linh là mấy.
Mễ Lạp thầm nghĩ, tối nay cô sẽ cùng Trần Lạc ca ca tỏ rõ lập trường của mình.
Chiếc xe tải hạng nặng đã đầy ắp, không còn việc gì để làm, sức mạnh dị năng của cả nhóm cũng gần như cạn kiệt.
Trần Lạc nói:
“Chuẩn bị trở về.”
Khương Phong hét lớn:
“Vừa rồi lúc ta dụ tang thi, nhìn thấy trước cửa ra vào có một tiệm bánh ngọt, bên trong còn bày không ít bánh ngọt.”
Trần Lạc trong lòng không chút gợn sóng, nhưng các cô gái lại mừng rỡ không thôi.
Khi đi đến tiệm bánh ngọt, tủ bên trong tiệm bánh ngọt đã bị lật đổ, nhiều chiếc bánh ngọt bị rơi vãi trên sàn.
Một ít bánh ngọt hình như đã bị người khác lấy đi, Thư Vân bước tới, cầm lên một ổ bánh mì, xé một miếng, nếm thử.
Thư Vân vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:
“Mặc dù mùi vị có chút kém, nhưng chưa hết hạn sử dụng, có thể ăn được.”
“Vậy tối nay chúng ta ăn cái này đi, ăn sớm kẻo hết hạn.”
Mọi người lấy túi chứa hàng, nhét đầy bánh vào, nếu có rơi xuống đất cũng chỉ hơi do dự một chút, miễn là không dính máu thì đều nhặt lên.
Mọi người đều mỉm cười vui vẻ, nhưng Mễ Linh và Mễ Lạp lại càng thêm cảm giác khó chịu.
Trần Lạc cảm thán, đúng là một nhóm cô gái hiểu chuyện, trưa mai mang ra một ít thịt xông khói hoặc thịt hộp cho bọn họ ăn nhẹ vậy.
Lại thêm một quả táo nữa.
Lấy đi tinh thể của tang thi, đám người quay trở lại thành phố.
Sau khi trở về nhà an toàn, Trần Lạc hỏi thăm Phương Vũ, người bị bỏ lại, quả thực có người đang nghĩ cách cố đột nhập vào biệt thự, nhưng đã bị hắn ngăn chặn.
Trần Lạc nói với Mã Ngọc:
“Nấu cơm đi, ta hơi đói.”
Buổi trưa chỉ ăn một ít khoai tây sợi, căn bản không chịu được quá lâu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.