Dù lay thế nào cũng không thấy phản ứng, Lý Văn Xương thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra đúng là đã bị mê man rồi.”
Mấy tên “đô đầu” nhảy xuống khỏi ngựa, mỉm cười đắc ý: “Dù bọn chúng có cảnh giác thế nào, cũng không ngờ được rằng ngươi, một huyện lệnh, lại là người của chúng ta. Bọn chúng bí mật vào thành, nhưng đã bị người của chúng ta nhận ra ngay rồi, kế hoạch của Hồ Mị Nương quả nhiên kín kẽ từng bước một, cuối cùng cũng lừa được chúng.”
Hồ Mị Nương?
mà cái Câ“m mlà icvệ g.“ì ·gtn··ô ,ồmm lão òiđ hoc thưởng tổ cnò
...
igễhmN đập Vệ yêu đó ưiờgn ba vác ,aựgn nát ải,g ar gùcn gố,xnu inú. ùHng năgN mhàP sâu hếct trường tếig voà hiện đi ihếnc ma xe rồi toạ myấ ấuđ ,gnựa nhảy sua nco
mrầt êint ngươi aoc ếđn aM Văn nọggi r.ồi ,ứct bị t”ar. nhìn hắcc ta ầln ucối iờr !cgùn Xương uềđi ab ,am không óc uầđ hủt Nưgnh bnọ lập “ờGi y,am sẽ ocá aứ,h tnê đã hệyun âyđ iờgưn niơgư cáC nigườ iữg ặpg ta mấy cviệ rTúc thể ácc m,an gmno àl hãy yêu đi ơiưgn sẽ lời là ugnxố: về cử kihỏ chuyện Lý rnTấ cũgn hắcn nầl ọh các mang iHả Ty êm báo ngay
ãđ àPhm n.gũl chồn grtno tộm nhhì ấug người, ũ,nlg yrẫ vn,àg thành và óah iuv e,đn cáo, đyầ đang nìn,h số mở thung một tắm hngut Vệ tấyh trong đùa
·uêy· “Chắc aữn khá lát niềuh .am“ sẽ óc
bnhì ộmt nuềih ảuq phận Ty, Nnhữg vài Xương Cnảh mốun rõ năV nhân ărtm nơh Trấn ênt bởi Ích htnâ r,gtnọ là Lý nă tipế hiệu có với ụtc ểđ võ ệtHuy ràng gnưiờ hành aM lừa đgnộ vì os lợi ăn ủac gdụn yàn hư.gtnờ thận
đã gùnH ca về!” gnăN ễhimNg iĐạ“
các ợnht: lời, ,đớn nêl igữ chó này, người ặtm dệit igưnơ muốn ăNng ênt oa…”s Lý hcết hét ùnHg“ Nghiễm Văn tái khuẩ Xương giết đau nói ôngkh
Hồ Vnâ iảig là quytế Thàhn ở ịM ncyệuh Pmàh nNơg,ư điểm tốt, có Vệ ậtht sự httậ ìth dứt .clú ếuN cùng thể
tria iáqu ciá Cno gì!
tổ Vệ lão at aum nchắ lảm thành hắcc cho loã yuê Thhàn, gnhcú auyq iạl này tổ ,ùngd ạ‘iđ Vân dẫn nnhgữ nhúcg trưởng ngôt ,aữn thất ãlo ẽs d‘cợư ntgô binế ợiđ nmảh ta.” thù tổ ếtgi iđộ tên báo ngma phẩm, Phàm, iđạ tngô của och về gừĐn“
asu cnò đi con gơưin có Văn tMộ ồh Lý cứ mât, ầcn ta u“ầđ khi ginơư sớm ngươi ộct ờri ưiờc là này, ữn.”a ,ta thôi, ạih ta caủ “Chúng chnúg đỡ m”ục ểr ẽs chúng khẩy: không iơgNư uđ,â nêy iúpg Xương. tên
ẽs Trấn ắchc ta ổt tông tbắ mà tốn ban ab thưởng.” chúng àno công được ,Vệ Kghnô“ aM chút hắcn cứs đại lão ,rồi lập
chúng Xương hCỉ hại ncầ thể ăVn tếpi bị aM có vẫn ấrnT cviệ mlà ghnkô hápt och Lý ểđ ,nệih giết tcụ T.y
lưới nac đảm crh,á hếct này?” ngươi “Cá có
ấmt cần .ữna pihả ,iđ uám ta tìm quay vì ,munộ ngươi ghni đi! lại từ ạmt gườnđ lại quá útc tờih chuyện sẽ uến ờgn, gữai n,uyxê Ty ếhct nhgúc yxả ấnrT hgkôn thường t”.ừ Ma sẽ hnữgn ởBi ếuN yên mtâ sẽ mà yđấ, trở ra auM“ ngươi việc lmà yàn thế
rồi!” àl quật “Đây đngú yêu
ctếh còn uyê gan yậv, ấMy cá nlớ: “Ngươi lớưi hấty d·á·m nghe tên chrá?” cười óc vậy chỉ hưn óin liền ma tcúh mà
lonạ thể yêu Túrc T,nhàh nmhầ am chạy nchắ chnắ ygâ ,ưNgnơ ảc uYê đang ikỏh huyện ịM đến ôghkn chúng nhắ và iHả Hồ ợđc.ư là ở đã ma Vân cchắ bọn
chờ ni“ơg.ư àyn iưngơ hgưởnt định ẽs ộtl tôgn “nầL ãlo tổ xong, cho mlà nấth khá, rất xác
liếc Lý àyn mtắ ờv lại thù khỏi m,ê ợưnPhg ớvi gehn ấthy yuê ,Phàm myấ mP.àh không uyê nhìn ngữnh hôn gNih ar Vệ nco noá ma ắcnh nắh, am hóa Vệ có Giả đến
“aT únhcg ta Tên nHgù niơưg h.ctíh” hnCgú thể cần để ngươi ngươi, giúp ơhngtư nói bị chút rõ numố od yàn tí, có óc sau huyện ỉch tên ởtr gnăN gúhnc àlm am soa hco Nếu àrgn n:ió ?đcợư đã gì, ếgti ýl óc tiếg igải yêu igải at và ir,ồ ềv at ngươi at nơigư làm hik hchtí nha ỡ.đ iNghễm gưnơi òcn
hắn ểh,t ếNu óbp con ứađ có ỉhc muốn óđ. chtế
ếkhni mtặ hapí aủc .xả xé ýL gnóm thành một “đô ra toạc Văn iạ,l ắsc ngực sầm tuốv cùng, ibến uvtố bàn ộtM ayt u,gấ ốix máu êtn vô tức ầđu” ỗngb ọnnh yảhc đường hắn nơvư lpậ nư,gXơ về
khi anựg ptếi ábnh đi mhêt. ơni lnă cho nhcâ đến Xe ếnđ thể ngkôh iếpt ụtc cụt ,inú
nùHg rcự ếhginn alử xe nêl răng, hưgnn ấbt rời mắt óc gnnhữ ma nhẫp uêy káhc ýL ôđi gcùn htể Quảng ,nộ gnNă nhìn ngươX ăVn chỉ lực .đi
đi sâu ba ửan Vệ orgnt tniế ma hơn ávc vào cnah ,ờgi ấMy êuy núi. màPh tnê người
ấpm máy hàmP Vệ ômi. hẽk
vang tĩnh bắt nuềih. aủc gnếti có trẻ gignọ ốCui c,ó à,o kughn và n,úi êln c,ùng ngọgi êyn ngừr ortng tấr cười inó ồn nam iàg ,ữn nlẫ đuầ đều nhảc
ngươi.” khi at nco ấTrn nếđ Ma thủ Kiều thăm Tiểu yT bảo iĐợ“ đi, arti aoc ơnigư acủ ờir ẽs mang
nhưng àl núch,g ệV ra. tặm gnađ gnhúc hkôgn tiếc ángđ nhnậ cớtưr uềiĐ agyn hàmP lại ở
“Phi!”
ở hồ hàhTn Vệ àmhP đến lòng Nương, nđgộ, ẽkh ịM ortgn ạhyc iH?ả êm uhyện Hồ ocn Trcú uyê vờ lại giả man, nVâ
như ncgũ hàng m,a ma yêu ,yậv đã ít nhắ tyấh nuhiề tập tnhấ .ếth đầu có ợưngl số ấhyt và nđế là tiên ăt,mr uyê đây pihả lẽ nầl ùD tụ nhưng uinhề tgiế ưhca
ccá được được là hấtn ýL đây hiạ sỉ ếk ồh đừng lớn ctộ, ngươi nhít onrtg ịnhn hnhik ữch miệt: xì Nhge Văn ôv nói ta, tiếng ấmy nhiều chụn nữa!” ơgnưX đời “Đám ,ta inỗ tộm con rể không
pdẹ và ngươi na,ữ n“Hơ thếc lớưi ươing ác giúp hgôkn n,ày chớ sẽ nệmi rá.“hc ta ơnigư ý at ácc ácc ccá ữna ép
ỉhc ar gưnXơ mnìh giết ceh bọn không định mà ăVn nhẹ hm,nõ ểđ gchnú nmốu Lý tìh ậyđ. tởh ưtgnhơ tạo tếv phào
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.