Skip to main content

Chương 37: Mồng một

11:31 chiều – 01/03/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Trong căn nhà hai tầng có ba hộ gia đình sinh sống. Ngoài gian bếp chung, Lê Lâm thuê hai phòng. Lê Uyên dọn dẹp đồ đạc, sẽ ngủ ở đây trong những ngày Tết.

“Tần Hùng!” Lê Uyên đóng cửa phòng, trùm chăn nằm xuống, nghĩ đến bóng dáng cao lớn của Tần Hùng, lòng không khỏi chùng xuống.

Tiền Bảo chỉ là một tên lưu manh biết chút võ nghệ, dựa vào đám côn đồ dưới trướng để hoành hành. Hắn không để tâm lắm. Nhưng Tần Hùng thì khác.

Tần Hùng đã gia nhập Đoán Binh Phô hơn hai mươi năm. Bạch Viên Phi Phong Chùy của y đã đạt đến trình độ thượng thừa, thậm chí có thể đã đột phá đến cảnh giới nội kình mà hắn không hiểu rõ.

Từ con trai của một gia đình đầy tớ, vươn lên trở thành một trong năm cao thủ hàng đầu của Đoán Binh Phô, Tần Hùng không thể so sánh với Tiền Bảo.

“Nhất định phải vào nội viện!” Lê Uyên hạ quyết tâm.

Nếu trước đây hắn còn do dự vì mối đe dọa của Tần Hùng, thì bây giờ hoàn toàn không còn e ngại. Hắn cũng có trách nhiệm với nhị ca và chị dâu, không thể nhường bước trong kỳ khảo hạch nội viện.

“Phải nghĩ cách tạo mối quan hệ với nhị chưởng quầy. Có Tôn mập mạp, hẳn là không thành vấn đề?” Lê Uyên nheo mắt suy tính.

Nơi nào có lợi ích, nơi đó có phe phái, và có phe phái thì ắt có tranh đoạt.

Trong vài tháng qua, hắn không chỉ luyện võ mà còn tìm hiểu sâu về Đoán Binh Phô.

Đại chưởng quầy Tào Diễm chuyên tâm lo việc bên ngoài. Đoán Binh Phô huyện Cao Liễu thực tế do nhị chưởng quầy Đường Đồng và tam chưởng quầy Vương Định quản lý.

Vương Định quản lý mỏ quặng, vận chuyển hàng hóa, và cả đội hộ vệ của Tần Hùng. Đường Đồng thì quản lý xưởng rèn và nội viện. Hơn nữa, Đường Đồng còn là anh rể của Tôn mập mạp…

“Vậy thì không thể giấu tài được nữa!” Lê Uyên nhắm mắt, quyết định đã được đưa ra.

Ông!

Trong không gian u ám, Chưởng Binh Lục tỏa ra hào quang âm u.

Trên đài đá màu xám không lớn bày vài món vật phẩm, tỏ ra càng thêm chật chội, Lê Uyên cũng sợ sẽ rơi xuống.

“Ngã xuống chỉ sợ liền không còn nữa…”

Chưởng Binh Lục chiếu sáng âm u, ở ngoài đài đá màu xám, là hư không tối như mực, nhìn một cái cũng làm người ta không khỏi sợ hãi.

“Ngọc trai không dễ ra tay, thứ mình có thể dùng bây giờ, chỉ có ngân phiếu không ký danh này… Tính cả Tôn mập mạp cho mượn, liền có một trăm hai mươi tám lượng..”

Lê Uyên kiểm kê thu hoạch, muốn cho Chưởng Binh Lục tấn thăng.

Chưởng Binh Lục tấn thăng cần ngàn cân gang, trăm lượng bạc trắng, một lượng vàng, điều kiện này, một thời khiến hắn rất đau đầu.

Gom góp, là tuyệt đối không thể gom nhiều như vậy.

“Gang trăm cân chỉ một lượng ba miếng bạc, ngàn cân chỉ mười ba lượng, may mắn yêu cầu là gang, nếu là sắt rèn, giá phải cao hơn hai mươi lần!”

Lăn lộn trong Đoán Binh Phô lâu như vậy, đối với giá sắt, Lê Uyên tự nhiên rất rõ.

Gang rèn luyện chính là sắt rèn.

Bình thường mà nói, cái này cần năm lần đập lặp đi lặp lại, một lần phải cả một ngày, sau năm lần luyện, mười cân gang cũng chỉ còn lại bảy cân sắt rèn.

Cộng thêm tiền nhân công, hao tổn, than lửa, giá tự nhiên tăng cao.

Trong lòng tính toán, Lê Uyên cảm thấy tiền trong tay mình rất đầy đủ, hai vấn đề sót lại là vàng, cùng với làm sao để mua nhiều gang như vậy mà không gây chú ý…

“Vàng còn dễ nói, tuy ở trên chợ không lưu thông vàng, nhưng một lượng vẫn là dễ tìm, ngàn cân gang, thì quá nhiều chút…””

Suy nghĩ, trong lòng Lê Uyên hơi thả lỏng, tiền đủ rồi, cái khác so sánh với Chưởng Binh Lục tấn thăng chỉ là vấn đề nhỏ.

“Nếu có thể đồng thời chưởng ngự hai món binh khí…”

Trong lòng Lê Uyên có chút xao động.

Hắn còn đang nghĩ, các binh khí này có phải có thể vài món ghép thành một món hay không?

“Vân đại phu, như thế nào?”

Trong dược đường Tứ Quý, mấy học đồ xoay vòng vòng ở giữa giường, Tần Hùng mặt không biểu cảm nhìn một lần hơn mười tên du côn trên giường.

“Um…”

Vân đại phu để râu dê khẽ lắc đầu:

“Kẻ hành hung kia xuống tay đủ ác, ra tay là đánh vào gáy, tuy không chết được, méo miệng lác mắt là không tránh được, hơn nữa bọn họ ngất ở ngoài nhà, mỗi người đều phong hàn nhập thể…”

Phong hàn nhập thể?

Ánh mắt các học đồ của dược đường chạm nhau, lo lắng hiện rõ trên từng gương mặt. Phong hàn nhập thể còn đáng sợ hơn gãy xương đứt gân, nó có thể cướp đi mạng sống của một người.

Tiếng rên rỉ đau đớn vọng ra từ chiếc giường sắp sập xuống. Tần Hùng gương mặt trầm như nước, gặng hỏi:

“Tiền Bảo đâu?”

Vân đại phu liếc nhìn chiếc giường, giọng nặng nề:

“Bị thương nặng, đã ngất. Phong hàn nhập thể, gáy bị va đập, nội tạng xuất huyết, xương cụt tổn thương. Dù có sống sót, nửa đời sau cũng phải chống gậy mà đi.”

Khóe mắt Tần Hùng giật giật, hắn ôm quyền: “Đa tạ Vân đại phu.”

Rời khỏi Tứ Quý Dược Đường, sắc mặt hắn tối sầm. Ngưu Quý chạy đến, bất giác rùng mình trước sát khí tỏa ra từ Tần Hùng, theo bản năng lùi lại vài bước.

“Huyện nha… vẫn chưa tra ra được gì. Khâu bộ khoái nói vẫn đang truy tìm…”

Bình luận

Để lại một bình luận