“Tiền bẩn cho vay cũng thật dễ kiếm…”
Hắn lẩm bẩm, vẫn còn chút kinh ngạc. Kẻ cho vay nặng lãi như Tiền Bảo thường không giữ nhiều bạc mặt trong tay, phần lớn tài sản của gã là những xấp giấy nợ chồng chất.
Nhưng Lê Uyên không có hứng thú với việc bóc lột người nghèo. Hắn ném chiếc hộp gỗ xuống mương nước đóng băng.
“Mất hết gia sản, lại thêm trận đòn hôm trước, ít nhất nửa năm hắn ta không thể gây chuyện. Nửa năm sau…”
Hắn dẫm thêm vài bước trên tuyết đọng, rồi xoay người rời đi.
Gió bấc thổi vù vù, tuyết rơi càng lúc càng dày.
“Mọi thứ đã khác…”
Bước chân sột soạt trên tuyết, tâm trạng Lê Uyên dần bình tĩnh lại. Thế giới đã thay đổi, và hắn cũng vậy.
…
“Phù!”
“Hít!”
Trong tiểu viện của Tôn mập mạp, Lê Uyên luyện tập Bạch Viên Thung. Chân hắn vững như rễ cây, tay múa như cành liễu, di chuyển uyển chuyển theo gió.
“Dược bổ, chính là mấu chốt!”
Vung tay, múa búa, Lê Uyên tập trung cảm nhận luồng huyết khí trong cơ thể. Nhờ dược bổ và thức ăn dinh dưỡng, tốc độ vận hành huyết khí của hắn đã tăng lên gấp bội.
Mọi môn võ công đều dễ học nhưng khó tinh thông, Bạch Viên Phi Phong Chùy và Tam Nguyên Đao Liêm Thuật cũng không ngoại lệ. Cái khó không chỉ nằm ở chiêu thức, mà còn ở huyết khí.
Huyết khí không tự nhiên sinh ra, mà đến từ thể phách. Không có thuốc bổ trợ, với tư chất của hắn, huyết khí vẫn tăng trưởng, nhưng phải mất ít nhất năm năm khổ luyện mới có thể bao trùm hai cánh tay.
May mắn là hắn đang luyện đấu pháp của Binh Đạo Đấu Sát Chùy, nếu không thời gian còn lâu hơn.
Nhưng nếu ngày ngày đều có dược bổ và thức ăn dinh dưỡng…
“Nhiều nhất một năm, có thể đạt tiểu thành!”
Thu hồi tư thế, thở ra một hơi trọc khí, Lê Uyên vừa mở mắt đã thấy Tôn mập mạp vẻ mặt đau khổ, như thể hắn vừa phun ra bạc chứ không phải khí.
“Đều là bạc của ta!”
Tôn mập mạp đau lòng đến mức mỡ trên mặt cũng run lên.
“Chưởng quầy yên tâm, bạc, ta nhất định sẽ trả!”
Lê Uyên vội trấn an, đồng thời kể về tiến bộ của mình trong Phi Phong Chùy Pháp.
“Đánh rắm! Tinh thông đến tiểu thành, căn cốt thượng đẳng có dược bổ cũng phải hơn một năm, ngươi…”
Tôn mập mạp có chút hối hận vì đã cho mượn quá nhiều bạc. Y một năm chỉ kiếm được hơn hai mươi lượng, tiểu tử này đã thiếu y gần mười tám lượng rồi, dù có tính lãi cao, y vẫn thấy xót xa.
“Ta khẳng định sẽ nhanh hơn.”
Lê Uyên khẳng định chắc nịch.
“Ngươi đánh rắm!”
Tôn mập mạp không tin, hừ hừ hai tiếng, rồi nói:
“Tết trong cửa hàng có hai ngày nghỉ, chẳng qua, ngươi tốt nhất ở lại trong cửa hàng, nghe nói phường Sài Ngư rất loạn, một đám du côn cũng bị đánh trọng thương…”
“Niên Cửu mới bị bắt, trong thành nghiêm ngặt như vậy, ai to gan như thế?”
Lê Uyên kinh ngạc, cảm thấy có chút sợ hãi.
Hắn đã xem nhẹ phản ứng của huyện nha sau vụ án Niên Cửu giết người. Đêm đó đánh Tiền Bảo, ngày hôm sau đã có nha dịch tuần tra, thậm chí hắn còn nhìn thấy Khâu Long thống lĩnh các cánh quân trong thành.
Đó là đại nhân vật đến từ Thần Binh cốc, uy nghiêm còn cao hơn cả huyện lệnh, dưới trướng ba trăm người ai cũng là tinh nhuệ, lấy một địch mười không nói chơi.
“Ai biết được?”
Tôn mập mạp có chút hả hê:
“Nghe nói gia sản của Tiền Bảo kia cũng bị đoạt đi rồi, ngay cả giấy nợ cũng đã đánh mất, không chết, cũng phế một nửa rồi…”
“Giấy nợ cũng không còn? Vậy quá tốt rồi, nhị ca ta còn nợ hắn tiền đây!”
Lê Uyên rất vui vẻ.
“Sao ta lại không nghĩ đi tìm hắn mượn mấy trăm lượng nhỉ?”
Tôn mập mạp có chút tiếc nuối:
“Đúng rồi, nếu ngươi trở về nhà, nhớ lấy buổi sáng mùng hai phải về, nếu bỏ lỡ nội viện khảo hạch…”
Tự động bỏ qua lời uy hiếp của Tôn mập mạp, Lê Uyên gật gật đầu, rời khỏi sân.
Ngày mai chính là giao thừa, hắn cần chuẩn bị về nhà. Vài ngày trước, nhị ca hắn đã tới cửa hàng tìm hắn.
“Lê ca, đây là hàng Tết ngài muốn!”
Cửa trung viện, Lưu Thanh đã đợi sẵn, xách túi lớn túi nhỏ đồ: “Nhiều đồ như vậy, một người cũng không dễ cầm, ta giúp ngài đưa trở về?”
“Không cần.”
Liếc nhìn mấy học đồ trung viện một lần, Lê Uyên xách hàng Tết, ra khỏi cửa.
Một ngày trước Tết, phố xá vắng tanh, khác hẳn với cảnh nhộn nhịp thường ngày. Sau vài ngày dạo chợ sắm Tết, Lê Uyên cảm thấy có chút tiếc nuối.
…
Phanh!
Phanh!
Đột nhiên, bầu trời đêm bừng sáng với những màn pháo hoa rực rỡ.
Lê Lâm vốn tiết kiệm cũng mua chút pháo cho Lê Uyên cùng nhau đốt ngoài cửa. Trong nhà, chị dâu Vương Quyên đang tất bật chuẩn bị trong bếp, hương thơm của thịt kho bắt đầu lan tỏa.
Lê Uyên rót hai chén rượu, một cho mình và một cho chị dâu. Là đạo sĩ dởm, không câu nệ lễ nghi, hắn nâng chén cùng nhị ca, chỉ chốc lát cả hai đã ngà ngà say.
“À phải rồi,” Lê Uyên buông chén xuống, nhớ ra một chuyện, “Cha mẹ của tên Tiền Bảo kia, trước đây có phải làm đầy tớ cho nhà ta không?”
“Nấc…”
Lê Lâm mặt đỏ gay, lắc đầu, “Tên Tiền Bảo đó, tổ tiên đời nào cũng là phường lưu manh, chúng ta không có quan hệ gì với hắn… Nói đến đầy tớ…” Y ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Gia đình đầy tớ trước kia của nhà ta họ Tần, quan hệ với chúng ta khá tốt. Tin tức Đoán Binh Phô tuyển học đồ cũng là do họ báo cho ta biết…”
“Hả?!” Lê Uyên giật mình, cơn say bỗng chốc tan biến, “Tần Hùng?!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.