“Nhận được 【Đô Úy Quan Ấn】, có đeo hay không?”
Theo khí vận quan ấn xuất hiện, âm thanh nhắc nhở lại vang lên.
“Đeo.” Triệu Phong lập tức hạ lệnh.
Sau đó.
Khí vận quan ấn trước mắt hóa thành một đạo quang mang hướng về phía Triệu Phong phóng tới, lóe lên rồi biến mất.
“Đeo quan ấn thành công, nhận được thuộc tính bị động của quan ấn.”
【Đô Úy Quan Ấn】: Thống lĩnh năm ngàn quân, túc chủ dẫn đầu xung phong có thể kích lệ sĩ khí binh tốt dưới trướng một thành, có thể đề thăng chiến lực binh tốt dưới trướng một thành, túc chủ dẫn dắt binh tốt dưới trướng thu thập thi thể an táng, có thể thu được một phần mười thuộc tính của tổng số binh tốt an táng.
Khi nhìn thấy nhắc nhở này trên bảng điều khiển, Triệu Phong ngây ngẩn cả người.
Thuộc tính của quan ấn này quá mức nghịch thiên!
“Lại có thể như vậy, nghịch thiên a!”
“Dưới trướng mấy ngàn binh tốt cùng đi thu thập thi thể an táng, cho dù chỉ là một phần mười thuộc tính thu được, so với việc ta một mình thu thập mạnh hơn nhiều.”
“Hơn nữa quan ấn này còn có chiến lực cùng sĩ khí gia tăng, tuy rằng chỉ là một thành, nhưng tuyệt đối có thể khởi động tác dụng mấu chốt.”
“Đô Úy Quan Ấn, lợi hại.”
Nhìn thuộc tính của quan ấn này, trên mặt Triệu Phong lộ ra một tia mỉm cười.
Vốn dĩ đối với khí vận quan ấn này còn không biết vì sao, nhưng hiện tại hoàn toàn hiểu rõ, tuyệt đối là có đại dụng đối với bản thân.
“Mở bảng thuộc tính.” Triệu Phong nói.
Tuổi: 16
Lực lượng: 999 (Lực lượng càng mạnh, có thể bộc phát ra lực lượng tương ứng.)
Tốc độ: 656 (Số càng cao, tốc độ càng nhanh.)
Thể chất: 658 (Thể chất càng mạnh, tốc độ hồi phục vết thương càng nhanh, thể lực dồi dào liên miên.)
Tinh thần: 655 (Tinh thần càng mạnh, đầu óc thanh tỉnh, suy nghĩ rõ ràng, tinh thần lực có thể phóng ra ngoài, khi tăng trưởng đến một mức độ nhất định có thể cảm ứng thiên địa linh khí.)
Tuổi thọ: 86 năm cộng 305 ngày
Không gian tùy thân: 6 mét khối
Công pháp tu luyện: Long Tượng Quyết
Vũ kỹ: Hàng Long Chưởng, Bạo Liệt Quyền… (Nắm giữ sơ cấp, một quyền đánh ra có thể bộc phát ra lực quyền gấp đôi lực lượng bản thân.)
“Toàn bộ thuộc tính vượt qua bảy trăm điểm, sắp đột phá rồi.” Triệu Phong mang theo vẻ mặt chờ mong.
……
Hàn Đô, Tân Trịnh!
Trong đại điện.
Không khí ngột ngạt, nặng nề.
Hàn Vương ngồi trên vương vị, trước mặt là Hàn quốc thừa tướng Trương Bình, cùng với các đại thần phụ trách quân vụ, còn có vị công tử được hưởng dự rất cao, danh vọng hiển hách tại Hàn quốc, Hàn Phi.
“Đại Vương.”
“Những thứ cần đưa đi đều đã đưa đi cả rồi.”
“Phân tán đến các nước chư hầu, trong đó phần lớn phân tán tại Sở quốc.” Trương Bình vẻ mặt nghiêm túc bẩm báo.
“Thượng tướng quân đã chiến tử, kế sách cuối cùng của hắn chung quy vẫn thất bại.” Hàn Vương An thở dài một hơi, tràn đầy bất lực.
“Xét về mặt mưu lược, thượng tướng quân suýt chút nữa đã thành công.”
“Đáng tiếc.”
“Chỉ cần có thể chém đứt lương đạo của Tần quân, Đại Hàn ta có thể kéo dài thời gian chờ đợi viện quân đến, nhưng hiện tại chỉ có thể tử thủ mà thôi.” Trương Bình cũng thở dài một hơi.
“Vương Tiễn, không hổ danh là thượng tướng quân có tài thống binh bậc nhất Tần quốc.”
“Bạo Diên thượng tướng quân bại trong tay hắn không oan uổng.” Hàn Phi cũng chậm rãi nói.
“Công tử nhầm rồi.”
“Lần này thượng tướng quân bại trận căn bản không phải do Vương Tiễn, có lẽ đây chỉ là một ngoài ý muốn, hoặc là kết quả mà thượng tướng quân hoàn toàn không ngờ tới.” Trương Bình chậm rãi nói.
“Chẳng lẽ trong đó còn có nguyên do gì khác?” Hàn Phi có chút kinh ngạc hỏi.
“Thượng tướng quân bại dưới tay hậu quân của Tần quốc.” Trương Bình cười khổ một tiếng, trực tiếp từ trong ngực lấy ra một phong mật báo, đưa cho Hàn Phi.
Hàn Phi nhận lấy, mở ra xem, sắc mặt trở nên cực kỳ nặng nề.
“Tần quốc đáng sợ như vậy sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Mấy ngàn hậu quân tan tác vậy mà lại có thể cầm chân được tinh nhuệ do thượng tướng quân thống lĩnh, khiến thượng tướng quân bị Tần quân vây diệt?” Sắc mặt Hàn Phi rất khó coi.
Nếu Bạo Diên bại dưới tay Vương Tiễn, hắn sẽ không đến mức kinh ngạc thất sắc như vậy, nhưng Bạo Diên lại bại dưới tay một nhánh hậu quân, điều này thực sự khiến Hàn Phi có chút khó tin.
“Tần Quốc đã cường thịnh đến mức này rồi sao?”
“Một cánh hậu cần quân thất bại mà vẫn có thể chống lại tinh nhuệ của Đại Hàn ta?”
“Rốt cuộc quân đội của bọn hắn được huấn luyện như thế nào?” Hàn Phi trầm giọng nói.
“Thương Ưởng biến pháp, Tần Quốc thi hành quân công chế.”
“Đây chính là mấu chốt!” Trương Bình chậm rãi nói.
Về việc này.
Tần Quốc vì sao mà cường đại?
Chính là vì Thương Ưởng biến pháp, thi hành chế độ quân công.
Việc này tự nhiên thiên hạ đều biết, nhưng dù biết thì có thể làm gì?
Năm xưa Thương Ưởng biến pháp gặp phải cản trở lớn như thế nào? Đối mặt với toàn bộ tầng lớp quý tộc cũ của Tần Quốc, vì thi hành biến pháp mà chết bao nhiêu người? Nhiều không đếm xuể.
Nhưng cuối cùng vẫn là nhờ biến pháp, Tần Quốc chuyển mình cường thịnh.
Nhưng đối với các nước chư hầu mà nói, dù biết cũng không có cách nào, bởi vì tầng lớp quý tộc của họ tuyệt đối sẽ không cho phép biến pháp, điều này làm tổn hại đến lợi ích của quý tộc.
“Nếu lúc đầu Thân Quân biến pháp thành công triệt để, có lẽ Đại Hàn ta cũng có thể có sức để chiến một trận với Tần Quốc.” Trương Bình có chút tiếc nuối nói.
Hàn Vương cũng gật đầu: “Đúng vậy! Chung quy vẫn là Thân Quân sinh không gặp thời, nếu ở dưới trướng quả nhân, nhất định sẽ dốc toàn lực ủng hộ hắn.”
Nghe vậy!
Hàn Phi lại thầm thở dài: “Thân Bất Hại biến pháp khác với Tần Quốc, biến pháp của hắn tuy có thể nhất thời cường thịnh, nhưng không phải kế lâu dài, chỉ có biến pháp của Tần Quốc mới thực sự khiến quốc lực cường thịnh, phá vỡ thế độc quyền của quyền quý, để cho binh lính bình thường cũng có tư cách trở thành quyền quý, điểm này đủ để khiến cho binh lính Tần Quốc không sợ chết, dùng kiếm trong tay để tranh lấy công danh!”
Là một đại tài của Pháp gia, Hàn Phi tự nhiên nhìn thấu biến pháp.
Sau khi hắn học thành trở về, Hàn Phi cũng từng đề xuất biến pháp, nhưng cản trở quá lớn.
Nghe Hàn Vương nói chuyện kiểu “mã hậu pháo”, Hàn Phi cũng chỉ có thể im lặng.
“Đại vương.”
“Hiện tại đã không còn cách nào khác.”
“Chỉ có thể điều động toàn bộ trọng binh phòng thủ đô thành, chờ đợi hai nước Triệu, Ngụy phái viện quân.”
“Thần đã nhận được tin tức rồi.”
“Triệu Vương cùng Ngụy Vương đều nguyện ý động binh, hiện đang trù bị lương thảo, quân nhu, chỉ cần chúng ta kiên thủ đô thành không vỡ, đợi viện quân hai nước Triệu, Ngụy vừa đến liền có thể đẩy lui Tần.” Trương Bình nhìn Hàn Vương, lớn tiếng nói.
“Hàn khanh.”
“Hiện tại chúng ta còn bao nhiêu binh lực có thể điều động?” Hàn Vương nhìn Hàn Phi hỏi.
“Điều động toàn bộ binh lực phòng thủ Tân Trịnh, cộng thêm cấm vệ quân, vẫn còn bảy vạn binh lực.”
“Nếu điều động nô lệ trong thành, cộng thêm nô lệ của tất cả quý tộc, tổng cộng có thể có hơn tám vạn binh lực, bất quá điều động nô lệ còn cần đại vương hạ chiếu.” Hàn Phi trả lời.
“Hiện tại Đại Hàn ta đang đối mặt nguy cơ, việc điều động nô lệ thủ thành liền giao cho Hàn khanh xử lý, kẻ nào dám không giao, trực tiếp xử theo quân pháp.”
“Trương ái khanh, ngươi đứng đầu bách quan, nên làm gương.” Hàn Vương nhìn Trương Bình nói.
“Xin đại vương yên tâm, thần thề cùng Đại Hàn sống chết có nhau.”
“Hai ngàn nô lệ trong phủ thần đều có thể dùng để thủ thành.” Trương Bình lập tức nói.
“Tốt.”
“Có thừa tướng làm gương, tin rằng bách quan cũng sẽ cùng quốc gia tồn vong.” Hàn Vương miễn cưỡng cười nói.
Hàn Phi đứng bên cạnh trầm mặc không nói, nhưng vẻ u sầu trên mặt lại rất rõ ràng.
“Chỉ mong Đại Hàn ta còn có thể kiên trì đến khi viện quân hai nước Triệu, Ngụy tới.”
“Hoặc là, căn bản sẽ không có viện quân.”
Trong lòng Hàn Phi chua xót, từ tầm nhìn của hắn mà xem, có lẽ căn bản sẽ không có viện quân tới.
Cho dù có tới, Tần Quốc cũng tất sẽ có đối sách, Hàn quốc diệt vong đã không thể tránh khỏi.
……
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.