“Không được, kiếm của mẹ ngươi để lại cho ngươi, sao ta có thể lấy được?” Cố An cũng vội vã xua tay nói, hắn quả thật nói thật, kiếm có lai lịch loại như vậy sợ là có rất nhiều, sẽ phiền phức.
Lý Nhai cúi đầu liếc nhìn vỏ kiếm, suy nghĩ của hắn chìm trong ký ức: “Thanh kiếm này gọi là Thiên Túc, từ lúc ta ba tuổi, nó đã ở bên ta, hiện giờ ta đã không thể phát huy hết toàn bộ uy lực của nó, hơn nữa cũng không có tư cách tiếp tục sử dụng nó nữa, để lại cho ngươi cũng tốt, có lẽ ở trong dược cốc này còn có thể đợi thêm một vị người hữu duyên.”
Cố An nghi hoặc hỏi: “Ngươi tại sao không có tư cách? Thanh kiếm này sẽ không phải là có liên quan tới hoàng thất chứ? Vậy thì ta cũng không dám nhận đâu.”
Vừa nghĩ đến mình sẽ dính dấp vào Lí gia, đầu của hắn liền đau nhức.
Thực sự là thanh kiếm này hết sức đẹp đẽ khiến cho hắn yêu thích, nhưng hắn càng không muốn cuộc sống của mình bị quấy rầy.
Lý Nhai nhìn về phía hắn, nói: “Nói với ngươi cũng không hiểu, yên tâm đi, kiếm này sẽ không mang đến phiền phức cho ngươi đâu, người Lí gia cũng không dám cướp thanh kiếm này, bởi vì đây là vật đính ước mà phụ hoàng đã đưa cho mẹ ta, có kiếm này ở đây, người Lí gia nhìn thấy cũng sẽ không dám làm gì ngươi, ngày sau nếu như ngươi gặp phải phiền phức không thể giải quyết, cũng có thể cầm thanh kiếm này đến Trường Lạc tìm phụ hoàng của ta.”
“Ta là tiện dân, làm sao có thể gặp được thánh thượng?”
“Yên tâm đi, Thiên Túc vừa mới xuất hiện ở Trường Lạc, phụ hoàng ta liền có thể cảm nhận được, tóm lại, ngươi nhất định phải thu lấy, nếu không trả lại cho ta trái cây này vậy.”
Vậy ngươi đừng ăn nữa!
Cố An thiếu chút nữa đã thốt ra, nhưng hắn nhịn được.
Hắn lại một lần nữa nhìn về phía Thiên Túc kiếm, nói thực ra, cho đến bây giờ hắn cũng không có một kiện pháp khí thuộc về mình, Trình Huyền Đan lưu lại di vật toàn bộ đều là lá bùa, cũng không có khí cụ, thậm chí ngay cả một thanh kiếm cũng không có.
Sợ cái gì!
Ta có thể sẽ là tu sĩ Nguyên Anh Cảnh!
Nếu thật sự gặp phải phiền phức không thể chống lại, cùng lắm kiếm ném cho đối phương thôi!
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCố An hít sâu một hơi, đưa tay cầm lấy Thiên Túc, thanh kiếm này có chút sức nặng, tay phải của hắn run rẩy nâng kiếm lên khiến cho Lý Nhai cười ha hả.
“Cố sư đệ, dù tư chất bình thường, ngày thường cũng đừng quên tu hành, ta truyền Lý Gia Thất Kiếm cho ngươi, có thể luyện đấy.” Lý Nhai nói lời thấm thía.
Cố An dùng hai tay đỡ lấy Thiên Túc kiếm, miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.
Ha ha.
Thiếu niên, nhãn lực của ngươi còn phải luyện thêm một chút!
Như vậy, Lý Nhai ở lại trong dược cốc, Cố An tự mình sắp xếp một cái sân viện cho hắn, không có người quấy rối.
Lý Nhai ngồi ở trên giường điều tức, bên cạnh để nửa quả Thương Đằng, hai tay của hắn biến hóa pháp quyết, không ngừng vận công chữa thương.
Một đạo hư ảnh màu xanh nhạt từ trong cơ thể Lý Nhai xuất hiện, rồi bay quanh trong phòng, đây là một lão giả, tướng mạo cực kì hòa ái, một thân đạo bào hơi bay bổng, biểu hiện ra được phong phạm cao nhân đắc đạo.
Lý Nhai mở mắt, mở miệng nói: “Lão tổ, đây là quả gì vậy? Dược hiệu thực sự bá đạo. . .”
Hồn phách lão giả được xưng là lão tổ đầu tiên phất tay một cái, không gian ở trong phòng liền tạo ra gợn sóng, sau đó hắn vuốt râu cười noi: “Hẳn là Thương Đằng quả, quả mà cây Thương Đằng là thánh thụ của Thiên Thu Các dựng dục ra, phẩm chất thấp nhất của Thương Đằng quả cũng là lục giai, xem như ngươi gặp may rồi.”
“Quả của nhà Thiên Thu Các? Quả thực là Thiên Thu Các thẩm thấu sâu như vậy, không trách được Thái Huyền Môn coi bọn họ là tử địch.” Lý Nhai tự nói với chính mình.
Lão tổ liếc nhìn Thương Đằng quả, nói: “Oán hận giữa Thiên Thu Các và Thái Huyền Môn chồng chất đã hơn ngàn năm, cờ vây mà hai phái cắm ở trong phái đối phương cũng không ít, vị Cố sư đệ này của ngươi vận khí không tệ, nếu như không gặp được ngươi, Thương Đằng quả sẽ mang tới kiếp nạn cho hắn.”
Lý Nhai lắc đầu nói: “Không phải là vận khí của hắn không tệ, mà là hắn thiện lương, coi trọng nghĩa khí, người như vậy tất nhiên sẽ nhận được kết quả tốt, ngược lại, vận khí không tệ là ta mới đúng.”
Lão tổ gật đầu nói: “Nói có lý, trong tu tiên giới, loại người này xác thực không nhiều lắm, chỉ là ngươi cũng không cần quá áy náy, Thiên Túc cho hắn, đối với hắn mà nói, có ý nghĩa hơn nhiều so với Thương Đằng quả.”
Nghe lão tổ nhắc tới Thiên Túc, Lý Nhai khẽ thở dài: “Ta làm phụ lòng kỳ vọng của mẹ ta rồi, nhưng mà ta thực sự cũng không muốn tranh đoạt hoàng vị, ta chỉ muốn báo thù cho nàng, sau đó rong chơi thiên hạ, cách xa tranh đấu triều đình.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.