Lý Nhai kinh ngạc nhìn về hắn, lắc đầu nói: “Không phải cha hắn, nhưng cũng không khác lắm, sư phụ hắn tới rồi!”
Khá lắm!
Cố An càng thêm vui mừng khi devẻ mình không có vào ngoại môn.
Ngoại môn đã như vậy, nội môn chẳng phải là càng thêm hung hiểm?
Lý Nhai tiếp tục kể lại quá trình chính mình cùng sư phụ kẻ thù đấu trí đấu tàn nhẫn, khiến cho Cố An có loại cảm giác như đang nghe kể chuyện cười.
Rất thú vị!
Chờ nước nấu mở, Cố An đứng dậy đi pha trà.
Lý Nhai hững hờ hỏi: “Cố sư đệ, trái cây trong tủ là sư phụ lưu lại?”
Cố An quay lưng về phía hắn, hồi đáp: “Là ta tìm được ở bên ngoài, ngươi quên sao, Bạch Linh thử là chuột tầm bảo.”
Lý Nhai nghe xong, không khỏi nhướng mày.
Thật coá thể tầm bảo?
Hắn đột nhiên cũng muốn nuôi một con Bạch Linh thử.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHắn do dự một chút, nói: “Cố sư đệ, có thể hay không cho ta một quả trị thương, ta sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi muốn bí tịch hay là pháp khí?”
Cố An quay người, bưng trà đi tới bên cạnh hắn đặt xuống, dùng khẩu khí không để ý nói: “Trực tiếp đưa cho ngươi một quả, không cần cho ta cái gì, ngươi với ta là quan hệ thế nào?”
Lý Nhai nghe xong, trong lòng cảm động vô cùng.
Ở ngoại môn những năm này, tuy rằng hắn có bạn bè, nhưng đều là loại bạn bè lợi ích, từ xưa tới nay cũng chưa có ai đối tốt với hắn như vậy, không cần hồi đáp giống như Cố An.
Cố An nói xong liền đi đến trước tủ gỗ, lấy ra một quả Thương Đằng, đặt ỏ bên cạnh trà Lý Nhai.
Hành động của hắn khiến cho Lý Nhai càng thêm xấu hổ.
“Lý Nhai à Lý Nhai, ngươi lúc trước vậy mà khinh thường hắn, khinh thường dược cốc, tuy rằng ngươi bái nhập ngoại môn, nhưng cuối cùng cũng không phải là phải nhờ cậy hắn cứu ngươi…”
Lý Nhai tự giễu, hắn đưa tay vào trong túi, từ trong túi trữ vật móc ra một thanh bảo kiếm.
Vỏ kiếm xanh biếc, khảm nạm từng viên bảo thạch, hoa văn đẹp đẽ, lộ ra vẻ phú quý hoa lệ, chuôi kiếm giống như có một đầu rồng màu vàng đang quay quanh.
Thanh kiếm này bị Lý Nhai đặt lên trên bàn, phát ra một tiếng vang trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lý Nhai vuốt ve thanh kiếm này, khẽ nói: “Đây là nương ta đưa cho ta, liền tặng cho ngươi, về sau thanh kiếm này có lẽ có thể cứu ngươi một mạng.”
Cố An bị thanh kiếm này kinh diễm, tuy rằng chỉ nhìn thấy vỏ kiếm, nhưng hắn có thể cảm nhận được lực lượng trong kiếm, dù sao hắn cũng là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, đồ vật hắn thấy so với Lý Nhai còn nhiều hơn.
Đây tuyệt đối là… Thần binh!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.