Còn 6 ngày.
Đợt công kích đầu tiên của Linh bị trận đại hỏa cản trở, một lượng lớn binh sĩ Linh đã chết cháy trong đó.
Mặc dù Linh điều khiển nhân loại khiến họ khỏe mạnh hơn nhưng người thì sao chạy hơn hơn sơn hỏa được.
Cánh rừng, mùa thu, sơn hỏa, P5092 đã tính toán mọi thứ kỹ càng.
Bất quá cách này phải dùng nhanh, vì họ biết mùa mưa sắp tới rồi.
Đây là tầm quan trọng trong dự báo thời tiết.
Nếu tất cả P5092 dày công sắp xếp lại bị một trận mưa phá hủy thì thật sự quá thua lỗ rồi.
Không ít người đã thấy được uy lực từ kế hoạch này của P5092.
Cũng có người hỏi hắn sắp tới phải làm sao.
Kết quả P5092 bảo, để binh sĩ tranh thủ thời gian thay quân, mọi người phải phục vụ 4 tiếng mỗi lần trong thời gian chỉ định.
Quyết định thay quân là do P5092 căn cứ theo số liệu từng chi đội để chỉ định.
Theo hắn, bố phòng trước đây chưa đạt yêu cầu.
Khi P5092 sửa đổi trận hình phòng ngự, mọi người khó xử nhìn hắn, vì kế hoạch tác chiến này là do Trương Cảnh Lâm định ra, P5092 làm vậy khác nào vả mặt Trương Cảnh Lâm.
Trương Cảnh Lâm thấy thế thì cười nói:
“Đây là chỉ huy quân sự tối cao hiện tại của Tây Bắc, các ngươi lề mà lề mề là muốn ra tòa án quân sự sao? Được rồi, không cần giữ mặt mũi cho ta, về mặt chỉ huy quân sự ta cũng là không trâu bắt chó đi cày thôi.”
Nghe xong, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả P5092 cũng thế.
Nói thật, P5092 cũng có chút lo Trương Cảnh Lâm không vui, vì vậy luôn một mực quan sát đối phương.
Hiện tại xem ra Thiếu soái không lừa hắn, trong quân Tây Bắc, hắn không cần lo lục đục nội bộ, quanh co đấu tranh chính trị gì đó.
Bất quá Vương Uẩn đang chỉnh lý số liệu bỗng ngẩng đầu hỏi:
“Thế nhưng, trong quá trình thay quân thật sự không có vấn đề gì sao?”
“Cũng đúng a, vạn nhất lúc thay quân, phòng tuyến không có ai thì sao?”
Đại lừa dối hỏi.
P5092 lắc đầu:
“Không đâu, số binh sĩ thay quân ở phía sau, trong thời gian đó dù kẻ địch có tấn công cũng có đội canh giữ ở tuyến đầu kéo dài thời gian.
Hơn nữa, với khả năng tính toán tinh vi của AI, hiện tại hẳn nó đang chặt cây ngăn sơn hỏa, không tấn công chúng ta đâu.”
P5092 hiểu rõ, đạn phốt pho trắng chỉ dùng được một lần.
Sau này, khi Linh cho binh sĩ tấn công, nó sẽ chặt cây để tạo thành vành đai cách ly, không để sơn hỏa lan tràn quá sâu, tránh quân Tây Bắc làm lại chiêu cũ.
Sự thật đúng là thế.
Phía sau, binh sĩ Linh cách đó vài chục ki lô mét đang chặt cây, tạo thành một vành đai không cây cối, giúp sơn hỏa không tràn lan nữa.
Sau mấy tiếng, binh sĩ đã hoàn thành công tác thay quân vẫn chưa thấy kẻ địch tiến công.
Việc này càng khiến mọi người tin phục P5092 hơn, ngay cả việc quân địch có tiến công không hắn cũng đoán được.
“Kế tiếp thì sao?”
Vương Uẩn hỏi:
“Làm gì nữa?”
P5092 lắc đầu:
“Trận kế tiếp sẽ càng thêm ác liệt.
Hơn nữa, số binh sĩ bị Hắc Hồ ngăn cũng đang chạy tới đây.
Ở phía nam, binh sĩ Khánh thị cũng rất nhanh sẽ tới.
Hiện giờ lực lượng kẻ địch thật sự rất mạnh, hi vọng trong trận chiến này chúng ta còn có thể có chút may mắn.”
Bây giờ chỉ biết nghe theo thiên mệnh thôi.
…
Nên tới rốt cuộc cũng tới, khi vành đai cách ly được hoàn thành, Linh lần nữa xua binh tiến công.
Bên ngoài trận địa 317, Quý Tử Ngang dẫn theo công binh doanh chôn mấy ngàn khỏa địa lôi chỉ trong mấy giờ.
Trong đó đa số là địa lôi dành riêng cho xe tăng và bộ binh.
Hiện tại, bên ngoài trận địa 317 và con đường bên trái là lôi khu kinh khủng.
Loại lôi khu này sẽ là tai họa ngầm cho kẻ địch, không ngừng gặt hái sinh mệnh con người.
Không ai dám đặt chân lên đây, ngay cả công binh còn chưa chắc nhớ được nơi có địa lôi thì huống chi là người thường, một khi họ bước vào đây chỉ có thập tử vô sinh.
Sau ngần ấy kế hoạch, thắng hay thua P5092 cũng khó lòng nói được, thắng lợi trước Linh thật sự không dễ dàng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetQuả nhiên đúng như P5092 đoán, khi Linh phân tích ưu khuyết rõ ràng, nó xác thực để đội cơ giới Vương thị đi qua đây.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, số địa lôi chống tăng không hiệu quả nữa.
Bên ngoài bãi mìn, có một dòng người đang kéo đến, điều kỳ lạ là những người này đều cõng một người trên lưng và tiến về bãi mìn theo đội hình như trải thảm.
Nguyên lý hoạt động của địa lôi là nhờ và áp lực mà tạo nên vụ nổ.
Muốn kích hoạt này cần phải có trọng lượng trên 180 cân, nghĩa là người bình thường sẽ không kích hoạt được.
Dù là binh sĩ rèn luyện quanh năm, mỡ cực thấp cũng hiếm có thể đạt tới trọng lượng 180 cân trở lên.
Binh sĩ Linh khống chế cũng thế, dù đã được rèn luyện nhưng sức khỏe chỉ đủ để đạt tiêu chuẩn thôi.
Thế nhưng, Linh thậm chí còn có cách gia tăng trọng lượng binh sĩ, sau đó dùng chính con người để gỡ mìn.
Đội cơ giới xem bộ binh như thành lũy, khi chiến tranh dần kịch liệt hơn, Linh cũng phải lựa chọn nhanh chóng đẩy mạnh tiến độ của đội cơ giới.
Trong vùng địa lôi, tiếng rền vang quanh quẩn trong núi, binh sĩ tại trận địa 317 cũng nghe được.
Nhưng khi họ mừng rỡ cho rằng Lôi khu đã thành công ngăn cản đội cơ giới thì thông qua kính viễn vọng, họ lại thấy được một màn kinh người này.
Vô số người tiến vào lôi khu, khi ai đó dẫm lên địa lôi, họ chẳng chút ngần ngại mà đi tiếp, sau đó bị địa lôi nổ chết.
Không gỡ mìn, không dò xét.
Nhân loại bị Linh khống chế chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa.
Họ như mất đi ý nghĩa sống, là một công cụ đơn thuần.
Người trẻ tuổi, trung niên, sinh mệnh của họ cứ thế bị bỏ qua, chỉ dùng để đổi lấy thời gian mà Linh muốn.
Binh sĩ tại trận địa 317 im lặng, hộ bỗng cảm thấy tuyệt vọng, sự băng lãnh và vô tình của kẻ địch khiến người ngoài nhìn vào không khỏi sợ hãi.
Dường như không gì có thể ngăn cản bộ pháp của đối phương.
Doanh trưởng của trận địa 191 nhìn thấy hết thảy, đột nhiên nói:
“Các huynh đệ, hiện tại mọi người đã biết mình phải đối mặt với dạng địch nhân gì rồi chứ.”
Lôi khu đã nhuốm đầy máu tươi nhưng vẫn chưa thấy một chiếc xe cơ giới nào.
Quân Tây Bắc hiểu rõ, người đối với AI mà nói chính là tài nguyên dư thừa nhất.
Một lôi khu nổ chết một vạn hai người, đối với tất cả quân địch mà nói, con số này chỉ như cọng lông so với chín con trâu.
Doanh trưởng lập tức để binh sĩ chuẩn bị pháo.
Nhiệm vụ của trận địa 317 là không cho đội cơ giới của Linh đi qua.
Tuy lôi khu không có hiệu quả gì nhưng cũng không thể vì thế mà mất đi chiến ý.
Lúc này, trong doanh trướng chỉ huy, P5092 đang nghe tham mưu tác chiến báo cáo tin tức về trận địa 317.
P5092 nghĩ nghĩ rồi nói:
“Thông báo với pháo doanh 191, cho phép họ công kích đầy phụ tải.”
Cái gọi là công kích đầy phụ tải là bất kể giá lớn, bất kể đạn dược mà tiến hành ngăn cản đối phương bằng hỏa lực.
Vương Uẩn có chút sửng sốt, mệnh lệnh loại này kỳ thật là nói, trận địa 317 phải dùng hết đạn dược trước khi Linh công phá nơi này.
Hắn hỏi P5092:
“Ngươi có muốn để pháo doanh 191 rút lui không?”
P5092 lắc đầu:
“Họ không thể lùi lại, đạn dược đánh xong còn có thuốc nổ, dù phải ôm thuốc nổ xông lên, họ cũng phải thủ được trận địa 317 tới lúc nào hay lúc đó.
Chỉ có như vậy, những trận địa khác mới có cơ hội ngăn lại bộ binh của AI.”
Lời này có nghĩa, pháo doanh 191 đã hoàn toàn bị vứt bỏ, cũng khiến Vương Uẩn nhận ra, P5092 có bao nhiêu áp lực, nếu không hắn cũng không ép khô chút giá trị cuối cùng của mỗi một binh sĩ.
Vương Uẩn đột nhiên cảm thấy, giờ này khắc này, P5092 tuy ngồi trong doanh trướng chỉ huy không cần chiến đấu nhưng thống khổ từng phút từng giây.
P5092 bỗng nói:
“Dùng giá lớn tiến công, nói rõ Linh cũng biết thời gian gấp gáp.
Như vậy, trận địa 291 mới có thể tặng cho Linh một phần lễ vật, cho nó một kinh hỉ.”
Trận địa 291 là phòng tuyến chính giữa của phòng tuyến Lê Minh, tuy nó chỉ là trận địa cỡ nhỏ nhưng có ý nghĩa chiến lược vô cùng quan trọng.
Nếu kẻ địch tiến công vào đây, quân Tây Bắc từ các trận địa khác có thể tiến công tới, bao vây quân địch bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, khi nhân số quân địch quá nhiều, hỏa lực đủ mạnh, họ có thể từ đây cứng rắn chặt đứt đường tiến công của các trận địa khác.
Nếu Linh liên tục không ngừng tăng viện binh, bất kể giá lớn chiếm nơi này, như vậy dù Tây Bắc vẫn còn Tĩnh Sơn và Tây Sơn cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Đến lúc đó, chỉ cần một ngày bị cô lập, Tây Sơn cũng có thể thất thủ, thậm chí có khi còn không cần tới một ngày.
Dùng nhân số khổng lồ bao phủ nơi này chính là phương pháp tối ưu nhất hiện tại của AI.
Trận chiến ở phòng tuyến Tam Sơn Linh chỉ xem như thăm dò thôi, như muốn báo cho nhân loại biết, Linh sẽ không dùng chiến thuật biển người chiến đấu với nhân loại.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.