Lúc này, không ai nghi ngờ P5092, mọi người đều suy nghĩ, ngay cả P5092 cũng nói thủ không được, vậy chắc chắn thủ không được.
P5092 nói:
“Vấn đề lớn nhất hiện giờ chúng ta cần giải quyết là kẻ địch dùng phương thức tác chiến gì…”
Lời còn chưa dứt, Khánh Chẩn đã để Hứa Man đưa tới một tập tài liệu báo cáo tác chiến thật dày:
“Đây là tư liệu binh sĩ Khánh thị đã phục vụ quên mình ở phòng tuyến Tam Sơn đổi lấy, từng tin đều cực kỳ trân quý.”
Muốn giành được chiến thắng, tất nhiên phải biết mình biết người.
Khánh Chẩn biết Tây Bắc là đạo phòng tuyến cuối cùng của văn minh nhân loại.
Vì thế dù Tam Sơn tan tác, hắn cũng phải thu thập đủ số liệu, không thiếu chữ nào đưa đến Tây Bắc.
Trong trận chiến ở Tam Sơn, dù bận rộn nhưng Khánh Chẩn luôn yêu cầu Khánh Nghị chỉnh lý báo cáo tác chiến thật tốt.
Mọi hi sinh khi đó cũng chỉ vì giờ khắc này.
Như vậy, quân Tây Bắc mới có thể chiến đấu tốt nhất.
Lúc này, một quan quân chạy tới chỗ Nhâm Tiểu Túc:
“Thiếu soái, bên ngoài có một lão già theo nạn dân tới phòng tuyến, hắn nói là bạn cũ của ngươi, muốn gặp ngươi.
Bất quá kỳ quái ở chỗ, hắn dẫn theo một đoàn toàn là đứa nhỏ.”
Nhâm Tiểu Túc đang dự họp có chút sửng sốt:
“Bạn cũ của ta?”
“Đúng, hắn nói hắn tên Hồ Thuyết, có chuyện rất trọng yếu muốn nói với ngươi….”
Quan quân nói.
“Nhanh để hắn vào…”
Nhâm Tiểu Túc nói.
Từ lúc rời khỏi Lạc thành về sau, Hồ Thuyết như thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít người biết hắn đang làm gì.
Rất nhanh, Hồ Thuyết đã tới, hắn vào thẳng vấn đề:
“Ta góp nhặt được một ít tin tức, có lẽ sẽ có ích với các ngươi.
Khánh thị đã hoàn toàn tan tác, Linh phân họ thành hai nhóm chạy đến đây.
Người Trung Nguyên cũng được chia thành hai nhóm, một nhóm đang đọ sức cùng quân Tây Bắc các ngươi, một nhóm khác thì đang chạy thẳng đến phòng tuyến.
Tiểu Túc, chúng ta đánh không lại, phòng tuyến đối mặt với biển người kia chỉ cầm cự cùng lắm vài ngày mà thôi.”
Hai mắt P5092 sáng lên, Hồ Thuyết đã mang tới tin tức vô cùng hữu dụng cho hắn.
Tối thiểu hiện tại hắn đã biết quân địch tới từ đâu, có mấy đường tiến công.
“Đúng rồi, Lý Thần Đàn đâu?”
Nhâm Tiểu Túc hỏi Hồ Thuyết.
Hồ Thuyết nói thầm một câu:
“Ngươi có thể nhớ tới hắn cũng xem như không tệ, không uổng công hắn xem ngươi là bằng hữu.
Hắn đã tới rừng mưa phía nam Chu thị, mấy hôm trước ta đã gặp hắn, bất quá hắn không theo ta tới Tây Bắc.”
“Vậy hắn đi đâu?”
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc.
Hồ Thuyết nói:
“Ta cũng không biết hắn muốn đi đâu.
Hắn chỉ nói chuyện đã đồng ý với ngươi, bây giờ hẳn có thể làm được.”
…
Quân Tây Bắc vì vội vàng nên chưa đặt tên cho những phòng tuyến ở núi Lâm Hạ, Tích Lũy, Viễn Tĩnh….
Khi P5092 đang vội vàng bố trí kế hoạch tác chiến, Trương Cảnh Lâm và Nhâm Tiểu Túc bắt đầu nói về chuyện này.
“Gọi Lê Minh đi…. “
Nhâm Tiểu Túc nói.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐây là thời khắc tối tăm nhất của văn minh nhân loại, thế nhưng thứ họ chờ đợi lại là ánh sáng.
Trương Cảnh Lâm lập tức hiểu ý Nhâm Tiểu Túc, bình minh sau đêm đen, chỉ cần sống qua thời khắc này, trời sẽ sáng lại.
“Vậy gọi là phòng tuyến Lê Minh….”
Trương Cảnh Lâm gật đầu.
Bình dân tại phòng tuyến Lê Minh bị cưỡng chế rút lui, số nạn dân từng hô lớn sẽ cùng tồn vong tới phòng tuyến không chịu rời đi.
Kết quả vẫn là Trương Tiểu Mãn dẫn người cứng rắn ép họ đi.
10 giờ đêm cùng ngày, trong phòng tuyến gần như không còn bình dân, chỉ còn quân Tây Bắc chuẩn bị chiến đấu.
Trong bóng tối, dường như địch nhân tới ngày càng gần, hô hấp tất cả mọi người cũng bắt đầu ngưng trọng.
Lúc này, một chi binh sĩ nhận được lệnh điều quân của P5092 vừa mới tới phòng tuyến đầu tiên, trận địa 317.
Từ chiều, binh sĩ đóng giữ tại đây đã nhận được tin, họ . Âm Thầm mở cổng trận địa, nghênh tiếp đồng đội.
“Hoan nghênh…”
Lữ trưởng đội bộ binh 124 nói:
“Lúc trước chúng ta nhận tin khá vội, trong tin chỉ nói các ngươi sẽ tới cũng phối hợp cùng chúng ta, nhưng không nói rõ phối hợp thế nào.”
Quan quân phụ trách tới phối hợp nói:
“Xin lỗi, cơ mật không thể nói.”
Điều khiến người ta khó hiểu là phía trên trận địa có một con chim ưng không ngừng tiêu diệt chim chóc lạ tới gần.
Hiện trên không trận địa 317 đã trở thành cấm địa phi hành.
Trước khi trời sáng, trận địa 317 bị pháo cối từ đấu bắn tới, âm thanh vang dội bén nhọn như tiếng cảnh báo.
Trận địa súng máy của trận địa 317 bắt đầu ầm ầm hoạt động.
Xung quanh trận địa súng máy là công sự phòng ngự và chiến hào, nhưng khi đạn pháo bắn tới, nó như có mắt tránh né được hết tất cả trận địa phòng ngự, rơi xuống với đường vòng cung chính xác.
Pháo cối được bắn vô cùng tinh chuẩn, khiến người ta không khỏi phải kính nể.
Nhưng đạn pháo vừa bạo tạc thì binh sĩ vừa tới trận địa lập tức hành động.
Họ dựng pháo cối ở phía sau trận địa, bắt đầu oanh kích cánh rừng phía trước.
Không cần nhắm trúng, chỉ cần bắn tới cực hạn là được.
Trước khi đến, Vương Uẩn đã truyền đạt lệnh của P5092 cho họ:
“AI giỏi nhất là bắn pháo cối, nhưng điều này cũng có nghĩa chúng ta biết được cự ly của họ.”
Đạn pháo cối không ngừng được bắn ra, bấn quá đây là đạo phốt pho trắng.
Khi đạn nổ, phốt pho nhanh chóng bốc cháy, nhiệt độ lên đến 1000 độ.
Hơn nữa, phốt pho trắng rất khó dập tắt, không nói đến binh sĩ, Linh có thể dập lửa được không, dù được đi nữa cũng khó lòng đối phó được với loại vũ khí kinh khủng như đạn phốt pho trắng.
Trong tiếng nổ vang, chỉ thấy lửa lớn dấy lên trong rừng, nhanh chóng lan về phía đâu.
Khi hỏa lực của đợt pháo cối thứ hai bao trùm, chi đội này trực tiếp thu lại vũ khí và rút lui.
Lửa không ngừng lan tràn, trận địa 317 được bao phủ bởi một tầng lửa từ thiên nhiên.
Nếu như không có mưa, e rằng trận lửa này phải ít nhất 10 ngày mới tắt được.
Còn nhóm binh sĩ đầu tiên trong rừng kia, chỉ sợ khó mà sống sót.
P5092 phái binh sĩ tới đây vì nếu Linh lựa chọn phương án tiến công tối ưu, đây sẽ là nơi khiến nó thu được nhiều lợi ích nhất.
Vì nơi này sẽ ảnh hưởng lớn đến của hậu phương.
Cho nên, hôm nay P5092 đứng ở góc độ của Linh để suy nghĩ, hắn lập tức biến nhược điểm của mình thành ưu điểm.
Nếu hắn là Linh, hắn nhất định sẽ chọn ưu tiên công kích trận địa 317.
Đương nhiên, loại phương pháp này chỉ có thể sử dụng một lần.
Nhưng chiếm được tiện nghi khi nào thì cứ chiếm thôi.
Về phần dùng phốt pho trắng có tàn nhẫn quá không thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của P5092.
Nếu bên ngoài trận địa 317 là rừng cây thì rất thích hợp để dùng đạn phốt pho trắng.
Lúc này, P5092 đứng trong doanh trướng chỉ huy nghe tin tức được truyền về từ trận địa 317, hắn không nói gì mà tiếp tục nhìn sa bàn.
Điều hắn muốn không phải chia sẻ niềm vui với người khác mà phải nghĩ xem sắp tới Linh sẽ làm gì.
Cuối cùng thì chiến tranh cũng bắt đầu rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.