Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1266: Hy Sinh

11:47 sáng – 08/11/2024

Mật chìa khóa chi môn thần kỳ ở chỗ, chính ngươi cũng không cách nào xác định cánh cửa kia đến cùng thông tới đâu.

Nó có thể là nơi ngươi từng đi qua, tỷ như cửa hàng kẹo Trần An An thích nhất.

Nó cũng có thể là nơi ngươi chưa bao giờ thấy, tỷ như bờ biển của Trần Tửu.

Đây mới là điều khiến người chờ mong, rốt cục trong hộp quà có gì, ngay cả chính ngươi cũng không biết.

Không phải ai cũng hiểu rõ chính mình, mọi người thường tự né tránh vài thứ.

Thế nhưng La Lam thì khác, hắn chưa từng trốn tránh cái gì cả, hắn biết rõ mỗi một đáp án trong lòng mình.

Điều này cũng khiến hắn kiên định hơn.

Trong chớp mắt Hứa Man bước vào mật chìa khóa chi môn, hắn liền nhận ra đây là ngôi nhà nhỏ Khánh Chẩn và La Lam từng ở tại hàng rào 111.

Năm đó vì chữa bệnh cho phụ thân, họ đã bán nhà, thuê một căn nhà trên đường Lâu La.

Tám năm cứ thế trôi qua.

Về sau, khi Khánh Chẩn thành Ảnh Tử Khánh thị, hai huynh đệ này mới bắt đầu đi lên, mua nhà mới, biệt thự, trang viên…

Cuộc sống cũng tốt hơn qua.

Hứa Man chỉ tới đây một lần để giúp Khánh Chẩn chuyển một ít đồ cũ.

Hiện giờ lần nữa tới, hắn phát hiện cách bài trí trong nhà vẫn y đúc mấy năm trước.

Hứa Man nghi hoặc hỏi:

“La lão bản, sao lại thông tới đây?”

“Đây là nhà ta…”

La Lam cười nói.

“Đây là căn phòng các ngươi từng thuê ở mà, ta còn tưởng ngươi đã trả lại cho chủ nhà…”

Hứa Man nói.

“Không, ta mua lại căn nhà này… “

La Lam nói:

“Bình thường khi tới hàng rào 111 ta đều ở chỗ này.

Bất quá số lần quay về đây quá ít nên các ngươi không biết.”

Điều này khiến Hứa Man có phần kinh ngạc, loại nhân vật số hai loại nhân vật số hai ở Khánh thị như La Lam vì sao sống tại nơi cũ kỹ này?

La Lam nhìn Hứa Man:

“Thế nào, không hợp với phong cách của ta? Ngươi chớ xem thường gian phòng này, chỉ khi ngủ tại đây ta mới an tâm mà ngủ.”

Trong lúc nói chuyện, La Lam cửa phòng ra, bên ngoài là đường Lâu La, có một bị đại thúc đang bán hàng.

Hứa Man nhìn một màn này có chút kinh ngạc, sao La lão bản đối mặt với nội tâm của mình vẫn ung dung như thế.

Đại bộ phận người trên thế giới này khi đối mặt với mặt mật chìa khóa chi môn e rằng đều khó có được đáp án chính xác.

La Lam nhìn qua căn phòng, lúc trước cả nhà ba miệng ăn bọn họ từng co rúc trong căn phòng nhỏ này mà sống qua ngày.

Lão gia tử sinh bệnh ngủ ở phòng trong, mà hắn và Khánh Chẩn thì ở phòng khách.

Hai người đắp chăn nằm dưới đất, sau khi đánh nhau về, nửa đêm Khánh Chẩn thường lén lút băng bó vết thương cho La Lam.

Mùa đông, họ phải cẩn thận từng li từng tí giữ than, tránh để chú hàng xóm trộm than mà họ vất vả trộm được từ người khác…

Sau khi rời khỏi đây, tuy cuộc sống giàu có hơn nhưng mỗi lần La Lam nhớ lại vẫn cảm thấy thời gian sống tại đây vô cùng vui vẻ.

Khi đó không có Ảnh Tử Khánh thị, họ không cần lo chiến tranh và chính trị.

Đám lão đầu tử vẫn sống cuộc sống giàu sang của họ, không bước vào cuộc sống của họ.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Có thể làm càn rồi cười to, có thể cùng nhau vượt qua gian khổ, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn một cái, phía sau lưng đều là đám túng quẫn như mình, chỉ cần đi lên phía trước, mỗi bước đều tốt đẹp hơn so với quá khứ.

Nhưng hiện tại thì khác, mỗi bước càng thêm gian khổ, cho nên La Lam thường không dám quay đầu nhìn lại, hắn sợ bản thân không nỡ bước tiếp.

“Đi thôi, về sau binh sĩ tới đây, nhớ rõ bước đi nhẹ chút, sàn nhà này không rắn chắc lắm…”

La Lam dặn dò.

180 rời khỏi nhà, đi tới con đường Lâu La bên ngoài.

Vị đại thúc nhìn mà choáng váng, căn nhà nhỏ xíu mà chứa hơn cả trăm người!

Căn phòng chỉ 50 mét vuông lại chứa được nhiều người như vậy? Hơn nữa tất cả đều là binh sĩ cầm súng!

Chỉ trong chớp mắt, đại thúc đột nhiên cảm giác bản thân đã biết được chân tướng: Phía dưới gian phòng này nhất định có một căn cứ quân sự bí mật của Khánh thị!

Lúc này, binh sĩ đang cảm thán mật chìa khóa chi môn thật thần kỳ, họ đi đến Trung Nguyên mất tận vài ngày, trở về chỉ cần vài bước.

“Trưởng quan, đây là Vu Thuật sao?”

Đại đội trưởng hỏi Hứa Man.

“Ừ… “

Hứa Man nói:

“Đây là Vu Thuật La lão bản mang về Tây Bắc.”

Nói đến đây, Đại đội trưởng theo bản năng dùng ánh mắt tìm kiếm thân ảnh La Lam, thế nhưng La Lam đã không thấy đâu.

“La lão bản đâu?”

Đại đội trưởng kinh hô.

Hứa Man không nói nhảm, hắn quay người vào phòng nhưng trong phòng đã không còn bóng dáng La Lam.

Hứa Man nhớ rõ, họ đi ra từ vách tường đối diện TV trong phòng khách, vì vậy tới chỗ mặt tường kia.

Thế nhưng lúc này trên tường chẳng còn gì, hẳn đã bị La Lam đóng lại từ đầu bên kia!

Hứa Man đứng trước tường hít một hơi thật dài, đối phương giả bộ trấn định dụ họ về hàng rào 111 rồi một mình quay lại cứu Chu Kỳ.

Mật chìa khóa chi môn là Nhâm Tiểu Túc lén cho La Lam, cho nên đám Hứa Man không biết cách sử dụng.

La Lam nhớ rõ, trước khi chia tay Nhâm Tiểu Túc từng nói với hắn: Dù mật chìa khóa chi môn có thể thông qua từ hai hướng nhưng nếu xem nó như thủ đoạn chạy trốn vẫn có khuyết điểm.

Nếu mọi người đều có thể đi qua mật chìa khóa chi môn từ cây cầu tới hàng rào 111 thì chỉ cần có người phá hủy cây cầu, người ở trong mật chìa khóa chi môn sẽ bị rơi ra.

Cho nên, lúc đó Nhâm Tiểu Túc nói rõ:

“Nếu dùng mật chìa khóa chi môn chạy trốn, nhất định phải để người khác mở ra, sau đó đợi đối phương đi qua rồi xoay ngược 10 lần, cánh cửa sẽ biến mất hoàn toàn.

Sau khi bước vào, không thể quay lại.”

Mật chìa khóa chi môn có cách mở, tự nhiên cũng có cách tiêu hủy, theo chiều kim đồng hồ mười vòng là mở ra, nghịch chiều kim đồng hồ mười vòng là tiêu hủy.

Bất quá, cách chạy thoát thân này đã định trước phải có một người đứng bên ngoài, nhìn những người khác rời đi.

Người này nhất định phải hi sinh.

Nhưng La Lam chưa bao giờ nói với đám Hứa Man chuyện này.

Theo La Lam, nếu trong kế hoạch cần một người hi sinh, vậy để hắn đi.

Hơn nữa, cứu Chu Kỳ là chuyện của hắn, 183 binh sĩ còn người nhà, hà tất theo hắn liều mạng?

Hắn đi vào nguy hiểm, không cần lôi người khác theo.

La Lam hiểu rõ, nếu trước đó hắn kiên quyết đi cứu Chu Kỳ, binh sĩ nhất định sẽ đi theo hắn cùng chịu chết.

“Ông chủ nào có thể để người khác hi sinh vì mình…”

La L. Âm Thầm nói.

Hắn không hi vọng đám người Hứa Man đi theo mình mạo hiểm.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận