Trên thực tế Chu Kỳ biết rõ, đối phương nhất định có thể giết hắn, bằng không cũng chẳng nói nhảm với hắn làm gì.
Mình không thể qua lại mạch nước ngầm nữa, Chu Kỳ có thể cảm giác được, trong nhà xưởng này có ít nhất hơn mười họng súng nhắm vào mình.
Thế nhưng hắn vẫn như cũ vô pháp cự tuyệt sự hấp dẫn Linh vừa cho mình.
Đúng vậy, phàm chỉ còn một chút hi vọng sinh tồn, ai sẽ nguyện ý buông tha?
Chu Kỳ cũng coi như lưu manh, hắn dứt khoát ngồi xuống, dùng tư thế thoải mái nhất mà ngồi.
Nếu không phải mặt đất không êm, hắn có khi còn nằm xuống luôn.
“Hỏi đi, muốn hỏi gì thì hỏi, nhưng có trả lời không là quyền của lão tử…”
Chu Kỳ tùy tiện nói.
“Ta rất muốn biết, vì sao ngươi đồng ý tới Trung Nguyên…”
Linh hỏi.
“Bởi vì tiền… “
Chu Kỳ cười tủm tỉm:
“Khánh Chẩn đã đồng ý cho ta tiền thuế của cả một hàng rào, còn có thể truyền cho nhi tử ta, thù lao cao như vậy vì sao ta không nhận?”
Linh nghiêm túc hỏi:
“Ngươi có con?”
Chu Kỳ nghẹn họng:
“Hiện tại không có, không có nghĩa về sau không có.”
“Đã rõ…”
Linh cười đáp:
“Nhân loại rất chờ mong và yêu thương , càng giống bản năng trong vốn có trong gen của sinh vật hơn.
Dù không có hài tử nhưng vẫn bắt đầu nghĩ cho tương lai của đối phương.”
“Ngươi…”
Chu Kỳ có phần phân không rõ, thằng này rốt cục đang cố ý giễu cợt hắn hay thế nào.
Linh nói:
“Có đôi khi, lời thật sẽ khiến nhân loại cảm giác như mình bị giễu cợt, phải không?”
“Hỏi cái khác đi….”
Chu Kỳ tức giận.
“Trong số liệu của ta, ta biết ngươi ham tiền như mạng, thế nhưng sau khi phân tích, nhu cầu tiền tài của ngươi càng giống được tạo ra để bảo vệ cái gì đó hơn.
Như thế ngươi có thể quan hệ với người khác vì lợi ích thay vì nảy sinh tình cảm… “
Linh nói:
“Theo ý ngươi, cảm tình là một thứ rất đáng sợ sao?”
“Chuyện khác.”
Chu Kỳ vẫn như cũ không tính trả lời.
“Ngươi luôn như hình với bóng cùng La Lam, ban đầu ở hàng rào 61 giết thường xuân, ngươi từng bày ra ý muốn bảo họ La Lam mà bất chấp tiêu hoa sinh mạng của mình, vì sao?”
Linh hỏi.
“Đương nhiên vì tiền.”
Chu Kỳ nói:
“Người ta bỏ tiền cho ta, ta cũng không nên phụ lòng phần tiền này, không phải sao?”
“Ngươi…”
“Cũng không hể mỗi ngươi hỏi ta…”
Chu Kỳ không nhịn được nói:
“Ta muốn hỏi ngươi, không phải ngươi khống chế nhiều người như vậy à, sao ngươi không trực tiếp hỏi họ đi? Ngươi chừa lại cái mạng này của ta, đến cùng muốn làm gì?”
“Ngươi cảm thấy, La Lam có trở về cứu ngươi không?”
Linh cười nói.
“Đương nhiên không, từ khi kế hoạch bắt đầu hắn đã nói, nếu ta bỏ qua thời gian, họ tuyệt đối không đợi ta… “
Chu Kỳ thuận miệng nói:
“Kế hoạch này rất chặt chẽ, Khánh Chẩn và Hứa Man đã chuẩn bị đường lui cực kỳ chu đáo.
Không thể chỉ vì ta mà thay đổi, hiểu không? Hiện tại đã qua thời gian tụ hợp, hẳn họ đang trên đường đi Tây Nam.
Làm sao, ngươi muốn bắt La Lam?”
“Đương nhiên… “
Linh nói:
“La Lam là trợ lực lớn nhất của Khánh Chẩn, tuy một năm nay kế hoạch ẩn giấu của Khánh Chẩn vô cùng hoàn mỹ.
Thế nhưng, La Lam với tư cách là nhân vật đặc thù bên cạnh hắn, có lẽ sẽ biết rất nhiều kế hoạch.”
Chu Kỳ nhướng mày, sao hắn cảm thấy đối với LINH, nó cảm thấy Khánh Chẩn thật sự sẽ tạo thành uy hiếp với nó a.
Kỳ thật trong lòng Chu Kỳ đã sớm chửi Khánh Chẩn ầm lên, dám không nói cho hắn biết rõ kế hoạch.
Hắn tưởng việc cho nổ máy chủ là coi như LINH xong đời rồi, nhưng bây giờ xem ra, LINH không chỉ vượt qua được mà ngược lại còn mạnh hơn? !
Nói lý lẽ đi được không.
Bất quá thời điểm này, Chu Kỳ chợt nhớ tới, La Lam từng bảo, đây là một khâu trọng yếu nhất trong kế hoạch của Khánh Chẩn.
Cũng có nghĩa, kỳ thật Khánh Chẩn còn kế hoạch tiếp đó, về phần có thể thành công không, vậy phải dựa vào Khánh Chẩn rồi.
Linh nói:
“Ngươi cảm thấy La Lam sẽ đến cứu ngươi?”
“Ngươi định dùng ta dụ La Lam quay lại?”
Chu Kỳ nhìn Linh, mỉm cười nói:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Không cần tốn sức, khi ta chấp nhận chấp hành kế hoạch đã thu tiền, ta và La Lam chỉ là quan hệ giao dịch phổ thông mà thôi, hắn sẽ không tới cứu ta.”
“Ta thì nghĩ khác…”
Linh cười nói.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Chu Kỳ liền rủ xuống:
“Ta nói thật với ngươi a, kỳ thật từ nhỏ quan hệ ta và La Lam không tốt lắm.
Sau khi thức tỉnh ta luôn trêu chọc hắn, khiến hắn đi tiểu bị chia nhánh, lúc tắm rửa thì hết nước, trời mưa mà không có dù thì chỗ hắn là mưa nặng hạt nhất.”
“Về sau khi mọi người trưởng thành, hắn nhờ ta làm gì, ta cũng lấy tiền.
Truyền tin cũng lấy tiền, đánh người cũng lấy tiền, bảo hộ cũng lấy tiền, không có gì Chu Kỳ ta không thu tiền, không riêng gì lấy tiền, thỉnh thoảng ta còn đòi thêm tiền.
Thằng này từng nói trong mắt ta chỉ có tiền, trên đời này có gì quan trọng hơn tiền với ta?”
“Mạng họ vốn khổ, mạng ta cũng vậy, cha họ chết sớm, cha ta là dân cờ bạc, năm đó vì thiếu chút tiền đã bán ta và mẹ đi, họ còn có cơ hội đổi đời vào năm 18 tuổi, ta thì có gì? Ta không có gì cả…”
Chu Kỳ hít sâu một hơi:
“Thế nào? Có thấy ta rất ích kỷ không, trên thế này có lẽ thật sự có người nguyện ý liều mình cứu người, nhưng tuyệt đối không phải ta, vì ta không có bằng hữu.”
Linh bình tĩnh nhìn Chu Kỳ:
“Thế nhưng trước kia, khi Vương thị bỏ tiền kêu ngươi phản bội La Lam, ngươi không đồng ý.”
Chu Kỳ chẳng thèm ngó tới mà cười nói:
“Vậy là do Vương Thánh Tri cho không đủ tiền rồi.”
“Thế nhưng, lần này ngươi vốn có thể bỏ cuộc nửa đường… “
Linh cười:
“Không sao, chúng ta đợi thêm chút nữa.
Ta cảm thấy hẳn ngươi cũng rất muốn biết, La Lam có trở về cứu ngươi không.”
…
Bên cạnh cầu Tiền Lăng, Hứa Man nhảy xuống xe việt dã:
“La lão bản, không thể đợi thêm nữa.
Chu Kỳ đã bỏ qua thời gian tụ hợp 20 phút, hiện giờ chúng ta xem như đã trái với kỷ luật.
Hắn lấy tiền làm việc, hiện giờ có chuyện ngoài ý muốn cũng là số của hắn.”
Nếu là hành động quân sự thì kỷ luật cao hơn trời, một khi định ra nhất định phải hoàn thành.
Tuyệt đối không thể vì một mình Chu Kỳ ảnh hưởng đến an toàn sự an toàn của 183 người họ.
Hứa Man với tư cách là một quân nhân, tự nhiên không muốn chờ, nhiệm vụ của hắn là hoàn thành kế hoạch Khánh Chẩn chế định, không phải cứu người.
La Lam trông mòn con mắt nhìn về phương bắc, nhưng Chu Kỳ vẫn mãi không thấy đâu.
Hắn nói với Hứa Man:
“Thực ra ngươi cũng đoán được, hắn vốn có thể nửa đường rút lui, thế nhưng kế hoạch vẫn được hoàn thành.”
“La lão bản, việc này không thể nói lên điều gì cả…”
Hứa Man lắc đầu:
“Có lẽ hắn thật sự đã liều chết cho nổ máy chủ, vậy ngươi hẳn cũng rõ, nếu hắn lỡ giờ hẹn, chúng ta cũng không cần tiếp tục lãng phí thời gian.”
La Lam thở dài nói:
“Thật sự là lãnh huyết a…”
“Không phải lãnh huyết…”
Hứa Man nghiêm túc nói:
“Ta là một quân nhân, xem việc phục tòng mệnh lệnh như thiên chức.
Khánh Chẩn trưởng quan muốn ta dẫn ngươi an toàn về Khánh thị, ta phải dẫn ngươi an toàn về, dù chính ta có chết ở Trung Nguyên cũng không sao.”
“Cái gì mà chết với không chết chứ…”
La Lam cười:
“Được rồi, không đợi nữa, chúng ta rút lui.”
Nói xong, La Lam lấy Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ ra,
“Đi thôi, đây là cách nhanh nhất để chúng ta trở lại Khánh thị.
Nếu ta đoán không sai, cửa sau lưng hẳn dẫn tới hàng rào 111.”
Hứa Man có chút sửng sốt, La Lam chưa bước vào cánh cửa kia, sao dám đoán chắc như vậy?
Bất quá đúng như những gì Nhâm Tiểu Túc nói, cánh cửa thông với nơi La Lam muốn tới nhất.
Hứa Man nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần vị La lão bản này không đi chịu chết là tốt rồi, bằng không hắn thật sự không có cách nào ăn nói với Khánh Chẩn trưởng quan.
“La lão bản, ngươi vào trước đi…”
Hứa Man nghiêm túc nhìn La Lam, La Lam không vào, hắn chết cũng không yên tâm.
La Lam cười:
“Sao vậy a, ta là người thích chết như vậy à.
Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ đi cứu Chu Kỳ? Yên tâm đi.”
Nói xong, La Lam đi qua cánh cửa, 183 người theo sát phía sau, tất cả đều biến mất.
Trên cầu lớn chỉ còn Hứa Man và chiếc xe của hắn đơn độc đứng đó.
Tựa hồ tất cả mọi chuyện ở Trung Nguyên đã đến lúc kết thúc, không còn chuyện gì khác, cũng không có kỳ tích.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.