La Lam cười hắc hắc:
“Kỳ thật cái khóa này không có số lần hạn chế, ngươi thử vài lần đều được, Khánh Chẩn chỉ dọa ngươi thôi.
Bất quá ta muốn nhắc ngươi một chút, đừng tới Vương thị, muốn đi đâu thì đi đó đi, đừng cuốn vào những chuyện thị phi này nữa.
Dương Tiểu Cận ở hàng rào 144, ngươi có thể tới đó tìm nàng.”
Lạc Hinh Vũ liếc mắt:
“Không cần ngươi quan tâm.”
Nói xong, nàng quay người tiến vào Ám Ảnh Chi Môn và biến mất, tựa hồ một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.
“Hiện tại thế nào? Chúng ta ở đây chờ tụ hợp với Nhâm Tiểu Túc à?”
Chu Kỳ hỏi.
“Nếu được đương nhiên sẽ chờ…. “
La Lam nhìn đầu cầu bên kia:
“Nhưng Vương thị sẽ không chờ chúng ta.”
Vừa dứt lời, mọi người thấy được một đoàn xe chạy khỏi hàng rào từ đầu bên kia, nhìn bộ dáng hẳn là tới “đón tiếp” La Lam.
“Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, đi thôi…”
La Lam cười ha hả lên xe.
Đoàn xe việt dã thật dài một đường chạy qua cầu lớn Tiền Lăng Giang.
Đợi họ qua cầu xong, La Lam kêu đoàn xe của mình ngừng lại, hắn nghĩ rồi móc Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ trong túi ra.
Đám người Hứa Man yên lặng quan sát hết thảy, chỉ thấy La Lam thừa dịp đoàn xe Vương thị chưa qua cầu liền cầm Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ, đặt tay lên cầu xoay 10 vòng.
Sau đó hắn quay đầu nói với Hứa Man:
“Đây là thứ Nhâm Tiểu Túc cho để bảo vệ tính mạng ta, nghe nói cánh cửa này sẽ dẫn ta tới nơi ta muốn đi nhất.
Đến lúc đó, nếu phương án của ngươi không hiệu quả, chúng ta cứ rời đi từ đây.
Chu Kỳ, nhớ kỹ, đến lúc đó chúng ta tụ họp tại nơi này.
Nếu đến thời gian đã định, ngươi không đến, chúng ta sẽ không chờ ngươi nữa.”
Theo lời La Lam nói, kế tiếp Chu Kỳ và họ sẽ chia nhau ra hành động.
Chu Kỳ bĩu môi:
“Yên tâm, không trông cậy các ngươi có thể liều mình vì ta.
Bất quá, ngươi không hiếu kỳ xem phía sau cánh cửa là gì à?”
La Lam cười cười:
“Không sợ nhìn rồi thì không thể quay lại.”
Kỳ thật La Lam cũng có thể đoán được đại khái cánh cửa này dẫn tới đâu, nhưng hắn không đi nhìn.
Người chỉ nên nhìn về phía trước, vì quay đầu lại sẽ là những điều tốt đẹp đã qua, khi đó chỉ sợ không thể đi tiếp nữa.
Cái gì đã qua, cứ để nó ở lại quá khứ.
Nói xong, La Lam không quay đầu lại, lần nữa lên xe, sau đó chạy tới chỗ đoàn xe Vương thị.
Khi hai đoàn xe tụ họp, đoàn xe Vương thị bỗng phân thành hai đoàn, một đoàn xe mở đường, còn lại bọc hậu đoàn xe của Khánh thị, cứ như đang áp giải đám người La Lam vậy.
Thao tác nước chảy mây trôi, tựa như máy móc tinh vi vậy.
Chu Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ xe:
“Này có khác gì xem chúng ta là phạm nhân đâu?!”
“Đến địa bàn của người ta thì đừng nên nói nhiều như vậy… “
La Lam cười:
“Đây không phải đều nằm trong dự liệu cả rồi sao?
Lúc này, bộ đàm hai bên đã được kết nối, âm thanh của nhân viên Vương thị vang lên:
“La lão bản từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ.
Ta là Vương Nhuận của Vương thị, lần này là ta tiếp đãi các vị.”
Chu Kỳ bộ đàm trên xe tải trào phúng:
“Quy cách tiếp đãi của Vương thị vẫn rất cao a.”
Vương Nhuận đáp:
“Dù sao cũng là lần đầu chủ nhân Khánh thị tới Vương thị làm khách.
Chúng ta cũng chỉ ngừa người trong lòng có quỷ tới phá tình hữu nghị giữa Vương thị và Khánh thị thôi.”
Chu Kỳ tắt bộ đàm, sau đó nhỏ giọng nói thầm:
“Sợ chúng ta chạy thì có.
Các vị, chúng ta làm sao bây giờ?”
Lúc này, bốn người Chu Kỳ, Hứa Man, Khánh Lão Tam, La Lam ngồi trên cùng một chiếc xe, Hứa Man lái xe.
Nhưng không đợi họ nói chuyện, trong bộ đàm đã vang lên tiếng của Vương Nhuận:
“Các vị, bây giờ chúng ta sẽ trực tiếp tới cao ốc LINH của Vương thị tham quan.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVương Thánh Tri trưởng quan đang chờ các vị trong đó, hội nghị sẽ bắt đầu vào hôm nay.”
Đám La Lam ngây ngẩn cả người, vừa tới là trực tiếp gặp Vương Thánh Tri? Việc này không hợp lý lắm.
Tình hình chung, hẳn Vương thị nên an bài chỗ ở cho họ trước.
Chung quy họ đường sá xa xôi từ Tây Nam tới đây, chưa kịp nghỉ ngơi gì đã bị lôi đi nói chuyện? chánh sự?
Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa, việc này cũng rất kỳ lạ..
Chu Kỳ xác nhận bộ đàm đã đóng, sau đó thấp giọng nói với La Lam:
“Hoàn toàn khác với kế hoạch chúng ta định ra! Chúng ta nên đợi Nhâm Tiểu Túc tới hãy vào!”
Hứa Man cũng nói:
“Không được, hiện tại chúng ta không thể vào đó, đợi Nhâm Tiểu Túc đi.”
Vào cao ốc LINH là bước đầu trong kế hoạch của họ, theo lý thuyết, họ hẳn nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng thời gian không khớp!
La Lam gật đầu, hắn cầm bộ đàm, nói:
“Vương Nhuận, đây là đạo đãi khách của Vương thị các ngươi? Chủ nhân Khánh thị chúng ta vừa tới, ngay cả nghỉ ngơi tắm rửa cũng không cho? Hơn nữa, chúng ta đã tỏ đủ thành ý, hiện tại phải xem thành ý của các ngươi thế nào.”
Vương Nhuận đáp thông qua bộ đàm:
“Các vị, xin lỗi, ta khó lòng đáp ứng, vì thời gian của trưởng quan không còn nhiều.
Đây không phải bí mật gì, trưởng quan cũng nói không cần giấu các vị, hắn không thể đợi thêm nữa.
Hôm nay thần trí hắn đã mơ hồ, vì thế phải hòa đàm ngay lập tức.”
Lời này vừa nói ra, đám La Lam ngồi trong xe hai mặt nhìn nhau, dù thế nào họ cũng không ngờ lại nhận được đáp án như vậy.
Thời gian của Vương Thánh Tri không nhiều lắm? !
Trung Nguyên lớn như vậy mới vừa thống nhất, mà người thống nhất nó lại sắp tèo.
Hơn nữa, nếu những gì Vương Nhuận nói là sự thật, hiện giờ thời gian Vương Thánh Tri tỉnh táo còn rất ít.
Nhưng hiện tại mới là lúc đối phương có thể bắt đầu hưởng thụ quyền lực mình giành lấy mà!
“Các ngươi cảm thấy tin này là thật hay giả?”
La Lam hỏi.
“Hẳn là thật…”
Khánh Lão Tam bình tĩnh nói:
“Bằng không chúng ta đã nằm trong tầm khống chế của Vương thị, hắn không cần nóng vội như thế, cũng không cần phải lừa gạt chúng ta.”
Chu Kỳ nói:
“Vậy nhóm ta dứt khoát giết hắn cho rồi.
Vương Thánh Tri vừa chết, Vương thị lập tức đại loạn.
Đến lúc đó không cần Khánh thị xuất thủ đối phó Vương thị, nó sẽ tự động tan rã.”
La Lam nhìn Chu Kỳ một cái:
“Lần này người chúng ta cần đối phó không phải Vương thị.”
Mà là Linh.
Trước đây thật lâu, Khánh Chẩn từng nói với Hứa Man, đại đa số mọi người đều xem Vương thị và LINH là một, nhưng trong mắt Khánh Chẩn, LINH và Vương thị là hai.
Theo Khánh Chẩn, LINH nguy hiểm hơn Vương thị nhiều.
Lần này, họ tới là để phá hủy máy chủ trong mạch nước ngầm kia, muốn hoàn thành một bước này, điều đầu tiên cần làm là tiến vào cao ốc LINH.
Nhưng vào rồi sẽ không có đường ra.
Chu Kỳ nói:
“Ta đề nghị chờ một chút, ít nhất chờ Nhâm Tiểu Túc đến.”
La Lam phân tích:
“Không thể, nếu Vương Thánh Tri đột nhiên chết, cơ hội để chúng ta tiến vào cao ốc e rằng không còn.”
“Không có cơ hội này thì có cơ hội khác…”
Chu Kỳ nói:
“Chúng ta vẫn còn cơ hội mà.”
“Không được…”
La Lam kiên quyết:
“Đây là trọng yếu nhất trong kế hoạch của Khánh Chẩn, phải thành công.
Khánh Chẩn không chỉ nói một lần, chúng ta phải chạy đua với thời gian.”
Khánh Lão Tam ở bên cạnh đột nhiên hỏi:
“Dù là chạy tới chỗ chết?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.