“Chuẩn bị xong chưa?”
Sau khi ăn xong, La Lam đứng dậy hít sâu một hơi hỏi.
Hắn nhìn khắp bốn phía, Chu Kỳ, Khánh Lão Tam, Hứa Man đám người cũng tất cả đều yên lặng đứng lên:
“Chuẩn bị xong.”
Tính cả 180 binh sĩ đặc chủng, cộng lại 184 người tới Trung Nguyên, hiện tại thành hay bại đều sắp có kết quả.
Nước sông Tiền Lăng chảy siết, hai đầu cầu như kết nối hay thế giới khác nhau, sống hoặc chết.
Họ biết, La Lam hỏi chuẩn bị xong chưa, không phải hỏi họ ăn no chưa.
Mà là họ đã chuẩn bị xong hậu quả sau khi qua cầu chưa.
Chu Kỳ hỏi:
“Ta chỉ muốn biết, sau khi kế hoạch này hoàn thành, Vương thị có bị xử lý không? Các ngươi để ta đi mạo hiểm như vậy, dù sao cũng phải nói ta biết có đáng giá không chứ?”
Tư liệu đám Chu Kỳ đọc được chỉ có kế hoạch đối phó với Linh, ngoài ra không còn gì nữa.
Phảng phất ngươi chỉ diễn viên trên sân khấu kịch, nhưng chỉ đọc được phần kịch bản của mình, chỉ có nội dung cốt truyện cùng lời thoại.
Khi ngươi diễn xong, tất cả cũng kết thúc.
Người khác biết biết làm gì, biết tiếp sau phát sinh chuyện gì, ngươi thì không.
La Lam nhìn Chu Kỳ, nghiêm túc nói:
“Không nói các vị biết kế hoạch là vì phòng ngừa các vị bị LINH khống chế, sau đó Vương thị sẽ biết cụ thể kế hoạch.
Yên tâm, không riêng gì ngươi không biết, Hứa Man và Khánh Lão Tam cũng không biết, bao gồm ta cũng thế.
Hết thảy khả năng có thể khiến kế hoạch bại lộ đều được giảm trừ.”
Cũng có nghĩ, kỳ thật vào lúc lập kế hoạch, Khánh Chẩn đã giả thiết người tham gia hành động lần này sẽ bị bắt làm tù binh, hoặc tử vong.
Chu Kỳ nhướng mày:
“Được rồi, ngươi cũng không biết thì ta thấy cân bằng hơn.
Ta nói này La mập mạp, ngươi đừng gạt ta, kế hoạch này tốt nhất đáng để nhiều người chúng ta mạo hiểm.”
“Nhưng cuối cùng ta vẫn muốn nói một câu… “
Sắc mặt La Lam ngưng trọng:
“Mặc kệ trong chúng ta có ai bị bắt thì đừng chống cự, tốt nhất là tự sát.
Không được để LINH khống chế chúng ta đối đầu với Khánh Chẩn, hiểu không?”
La Lam rất khó tưởng tượng, nếu Khánh Chẩn biết hắn khống chế sẽ thống khổ cỡ nào.
Cho nên, nếu thật sự xuất hiện tình huống đó, loại thống khổ này cứ để hắn gánh vác là được.
Hứa Man nói:
“Ta đã có kế hoạch rút lui, không xuất hiện tình huống đó đâu.”
“Tốt nhất là vậy… “
Chu Kỳ bĩu môi.
Nhưng vào lúc này, cách không xa nơi trú quân của đá, một Ám Ảnh Chi Môn màu đen đột nhiên mở ra.
La Lam thấy vậy thì hai mắt sáng lên, vì từng thấy Nhâm Tiểu Túc sử dụng Ám Ảnh Chi Môn nhiều lần rồi!
Chỉ là Ám Ảnh Chi Môn lần này dường như lớn hơn một chút so với Nhâm Tiểu Túc a.
Sau một khắc, dáng người mảnh khảnh của Lạc Hinh Vũ dần ló dạng, mặt mũi tràn đầy mỏi mệt.
“Ồ, sao ngươi lại tới đây?”
La Lam hiếu kỳ.
Sau khi căn cứ hạt nhân của Khánh thị bị phá hủy, Lạc Hinh Vũ đã bị Khánh thị bắt giữ.
La Lam vốn tưởng đối phương hẳn bị Khánh Chẩn cầm tù, không ngờ bây giờ lại gặp nhau.
Chỉ thấy trên eo Lạc Hinh Vũ là một mảnh kim loại kỳ quái, phía trên có số đếm ngược cùng khóa điện tử.
Sắc mặt Lạc Hinh Vũ tái nhợt:
“Tháo khóa cho ta, ta truyền tin của Khánh Chẩn cho ngươi.”
La Lam vui vẻ, thì ra con hàng này bị Khánh Chẩn xem như người truyền tin.
Nhìn thần sắc đối phương, hẳn đã tiêu hao không ít năng lực của mình, mắt thấy đèn đã cạn dầu.
Nhưng La Lam không chút thương hoa tiếc ngọc, hắn vui tươi hớn hở nhìn đếm ngược, còn 1 giờ 31 phút.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLa Lam cười nói:
“Ngươi nói ta tin tức, ta thoát ra.
Ta dùng danh dự của mình cam đoan không lừa ngươi.”
Lạc Hinh Vũ do dự, cuối cùng vẫn lấy một tờ giấy nhỏ đưa cho La Lam.
La Lam vui vẻ nhận lấy, trên tờ giấy viết: Nhâm Tiểu Túc đã xuất phát tới Trung Nguyên, trên đường hẳn sẽ bị LINH mai phục, dự tính 3 ngày nữa sẽ tới.
Dưới tờ giấy là một chuỗi số.
Hắn đưa tờ giấy cho Hứa Man:
“Kiểm tra bút tích.”
Con số kia không để truyền tin mà là thủ đoạn mở khóa, việc này cam đoan Lạc Hinh Vũ không đánh tráo tờ giấy.
Nhân loại trải qua vô số lần chiến tranh, truyền tin đã dần được hệ thống.
Mỗi một con số, nét vẽ đều có thể dùng để truyền tin.
Sau hai phút, Hứa Man gật đầu với La Lam:
“Không có vấn đề gì, tin tức này là thật.”
Chu Kỳ cười:
“Cuối cùng cũng có tin tốt, Nhâm Tiểu Túc tới, tính mạng ta có thêm một tầng bảo hiểu rồi.”
Kết quả, Chu Kỳ chợt phát hiện La Lam cũng không quá vui:
“Biểu tình này của ngươi là sao? Không phải ngươi luôn mong Nhâm Tiểu Túc tới bảo hộ ngươi sao.
Lần này sao không vui.”
La Lam bình tĩnh nói:
“Ngươi biết chúng ta tới đây làm gì, ta vốn không cho người báo Nhâm Tiểu Túc vì không muốn hắn mạo hiểm cùng chúng ta.”
“Trước kia đâu thấy ngươi nghĩ vậy…”
Chu Kỳ buồn bực.
“Lần này khác…”
La Lam nói:
“Lần này so với dĩ vãng nguy hiểm hơn.”
“Ngươi thật nặng tình nghĩa… “
Chu Kỳ khinh thường nói.
“Mở khóa cho ta…”
Lạc Hinh Vũ lạnh lùng nói.
“Nhưng ta không biết mật khẩu là gì, hay để ta thử chút?”
La Lam cười.
Sắc mặt Lạc Hinh Vũ lập tức thay đổi:
“Ngươi không biết mật mã? Khánh thị các ngươi làm ngươi như thế à, có thể tùy tiện trêu đùa tính mạng người khác? Khánh Chẩn nói chỉ có thể mở khóa ba lần, đến cùng ngươi có biết mật mã không?”
La Lam đi đến trước mặt Lạc Hinh Vũ:
“Đừng hoảng đừng hoảng.
Tuy Khánh Chẩn nói mật mã cho ta, nhưng hắn để ngươi tìm ta nhất định cảm thấy ta sẽ đoán được.
Đệ đệ của ta không phải tên đao phủ giết người không chớp mắt.”
Lạc Hinh Vũ mím môi không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn La Lam nhập mật khẩu 123456, cùm cụp một tiếng, đai lưng được cởi bỏ.
“Ngươi xem, mật mã đơn giản như vậy thôi, thử một lần là thành công… “
La Lam cười nói.
Lúc này, nội tâm Lạc Hinh Vũ có phần tan vỡ, đơn giản như vậy?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.