Chương 878: Tuyệt Vọng
“Haha! Lời giả dối? Thiên Cương à, xem ra ngươi vẫn không hiểu Tọa Vong Đạo chúng ta, dùng lời giả dối để lừa người, đó chỉ là trò vặt mà những tên nhóc trong Tọa Vong Đạo mới sử dụng! Ta đường đường là Đầu Tử! Trước nay luôn dùng lời nói thật để lừa người khác!”
“Ngươi không tin cũng không sao, dù sao long mạch của Đại Lương đã đứt, Vu Nhi Thần cũng đến rồi, sau đây ngươi chỉ cần đợi xem kịch hay thôi, khà khà khà!”
Dáng vẻ ngạo mạn của đối phương khiến một vị lão tướng quân bên cạnh không chịu nổi, nhấc đao trong tay, kề bên cổ của hắn.
“Khốn khiếp! Đại Lương đứt long mạch có lợi gì cho các ngươi! Đến lúc đó toàn thiên hạ đại loạn, ngươi cũng phải chết!”
“Haha, chỉ là chết thôi mà, ngươi cảm thấy Tọa Vong Đạo ta sẽ sợ sao?”
Đầu Tử cúi người, thò cổ ra, nửa cái đầu còn lại lập tức rơi xuống đất.
“Các vị, xin cáo từ! Ta đi trước một bước! Đúng rồi, Hồng Trung, vào tiết Thanh Minh không cần đốt tiền giấy cho ta nữa, Tọa Vong Đạo chúng ta không thích cái đó.”
Nói xong, cái đầu dựng ngược trong vũng máu cũng không còn hơi thở.
“Muốn chết? Đâu có dễ như vậy! Lão phu muốn ngươi hồn bay phách lạc!”
Cùng với Tinh Túc kiếm của Hoàng Phủ Thiên Cương không ngừng rung lắc dữ dội trong không trung, từng đường sấm chớp giáng xuống, chém mạnh lên thi thể xương cốt của Đầu Tử.
Sau khi chém mười mấy nhát xuống, nửa tấm thi thể của Đầu Tử dưới đất đã không còn lại gì.
Khuôn mặt Quốc sư Đại lương khẽ co giật, lạnh lùng hừ một tiếng với gạch nền đen xì, quay người đi về phía cung điện.
“Huhuhu! Đầu Tử lão đại! Ngươi chết thảm quá! Không có ngươi thì làm sao ta sống nổi! Huhuhu.”
Ảo giác Tọa Vong Đạo nằm bò ở chỗ viên gạch đen xì đó, thất thanh đau khổ gào khóc mà không rơi nước mắt.
“Hòa thượng! Hòa thượng! Chẳng phải ngươi muốn làm người tốt à? Không nhìn thấy lão đại của ta chết rồi à? Mau đến siêu độ cho Đầu Tử lão đại của ta đi!”
Gia Cát Uyên tỏ vẻ nghiêm trọng, đi qua bên cạnh hắn đang gào khóc thảm thiết, đến trước mặt Lý Hỏa Vượng lúc này đã thiêu rách da đầu:
“Lý huynh! Lý huynh! Cố gắng lên! Sự việc vẫn chưa xong đâu!”
“Ta…”
Lý Hỏa Vượng ôm đầu đứng lên, mơ hồ nhìn sang Gia Cát Uyên.
“Ta là ai? Ta là Hồng Trung hay Lý Hỏa Vượng?”
“Bất kể ngươi là ai, chẳng lẽ người muốn để mọi việc của Đại Tề diễn ra ở Đại Lương sao? Hãy nghĩ đến thôn Ngưu Tâm của ngươi! Hãy nghĩ đến những huynh đệ của ngươi! Còn cả con gái Lý Tuế của ngươi! Bạch Linh Miểu của ngươi! Chẳng lẽ ngươi muốn để họ rơi vào kết cục giống như dân chúng Đại Tề sao?”
Lời của Gia Cát Uyên như chậu nước lạnh dội lên đầu Lý Hỏa Vượng, kéo hắn ra từ trong nỗi nghi ngờ bản thân.
“Màn kịch của Đầu Tử không phải không có sơ hở! Mau đuổi theo Quốc sư Đại Lương, có cách tiếp nối huyết mạch của Đại Lương!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi cảm thấy trong lòng mình dần dần mơ hồ, Lý Hỏa Vượng tát mạnh vào mặt mình một cái, bước nhanh đi về hướng Quốc sư Đại Lương bỏ đi.
Quốc sư Đại Lương chưa đi được bao xa, hắn đi đến trong điện chính nơi mà trước đây Cơ Lâm triệu kiến Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vừa bước vào, đã nhìn thấy một đám thái giám lảo đảo đứng không vững ở giữa, Hoàng Phủ Thiên Cương sầm mặt, đi về phía Cơ Lâm trên ghế rồng.
“Quốc…sư! To gan! Quả nhân là hoàng đế! Ngươi dám khi quân phạm thượng!”
Bộ mặt hung dữ của Cơ Lâm hoảng sợ, phải biết rằng Quốc sư đang gây khó dễ cho mình.
Nhưng đối diện với chất vấn của Cơ Lâm, Hoàng Phủ Thiên Cương không nói một lời, trực tiếp đi đến bên cạnh ghế rồng, thô bạo đẩy hắn xuống đất.
“Người đâu! Người đâu mau hộ giá!”
Cơ Lâm dùng tay phải chỉ còn lại hai ngón tay vất vả chống lên gạch vàng, hét lớn trong tuyệt vọng.
Hắn vừa định đứng lên, lại bị Quốc sư trực tiếp nhấc lên, hắn cắn rách đầu ngón tay, nhanh chóng vẽ lá bùa lên người hắn.
“Quốc sư? Quốc sư? Hoàng Phủ Thiên Cương! Ngươi thật to gan! Quả nhân là hoàng đế! Quả nhân là huyết mạch duy nhất của Cơ gia! Ngươi dám bất kính với ta, không sợ không còn ai kế thừa đại nghiệp của Đại Lương sao?”
Nhân lúc Cơ Lâm lên tiếng, Quốc sư đã vẽ xong, sau đó dùng tay vỗ mạnh lên trước trán của Cơ Lâm.
Liền sau đó, lá bùa màu đỏ trên người hắn sống lại, và nhanh chóng trượt lên người Cơ Lâm như rồng lượn.
Rất nhanh những lá bùa đó như tóm được cái gì, tốc độ lượn vòng bắt đầu nhanh hơn.
Một giọng nói cực kỳ khẽ khàng vang lên từ phía dưới long bào của Cơ Lâm:
“Ôi trời..ôi trời, bị ngươi phát hiện rồi, ngươi lợi hại quá! Làm sao ngươi biết.”
Vừa dứt lời, có thứ gì lăn ra từ dưới long bào, lăn về phía cửa lớn hướng Lý Hỏa Vượng đi.
“Hồng Trung! Hồng Trung à! Ngươi ngây ra đó làm gì! Mau đến giúp đi!”
Nhưng vẫn chưa lăn được bao xa, Hoàng Phủ Thiên Cương dẫm một chân xuống, dẫm nát bét hoàn toàn.
—
Thấy tất cả mọi việc Quốc sư làm, lại cảm thấy cơ thể hình như hơi khác, Cơ Lâm có chút hoang mang.
“Rốt cuộc là…”
Cơ Lâm còn chưa nói hết, đầu tiên là sửng sốt, giọng của mình không còn là giọng đàn ông, mà biến thành giọng phụ nữ nhỏ nhẹ.
Sau đó bắt đầu xảy ra nhiều biến hóa hơn, đường nét khuôn mặt của hắn trở nên mềm mại, yết hầu trên cổ cũng dẫn bằng phẳng, cuối cùng hoàn toàn biến thành một cô gái.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.