Chương 877: Chân Tướng
“Chẳng lẽ Cơ Lâm không phải là huyết mạch của hoàng gia sao? Tuyệt đối không thể nào! Ngươi lại giở trò lừa bịp kém cỏi này! Lão phu và Huyền Tẫn đã đặc biệt tính toán sinh thần bát tự của hắn rồi! Hắn chính là huyết mạch của Cơ gia!”
“Hahaha!!”
Nghe thấy Hoàng Phủ Thiên Cương nói vậy, Đầu Tử liền vui vẻ, vui sắp phát điên lên.
“Đúng vậy~Hahaha, hắn là huyết mạch của Cơ gia! Nhưng mà mệnh căn của Cơ Lâm này đã bị ta trộm lắp đặt lại rồi! Thật ra hắn là nữ nhân! Hơn nữa còn là thạch nữ (chỉ người phụ nữ có bộ ρ
Ꮒ
ậи ������iиɧ ɖụ© bị dị dạng), Long Mạch của Đại Lương bị đứt đoạn ở nàng rồi! Hahaha! ”
Đầu Tử càng vui vẻ, vui đến nỗi thở không ra hơi, ánh mắt cũng lộ ra vẻ sảng khoái tựa như chỉ vì một ngày như vậy thôi.
Nghe đến đây, trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt run lên. Tên điên kia bảo mình giúp Cơ Lâm lên ngôi thì ra là vì tính toán như vậy.
“Nào nào nào, ai trong các ngươi đích thân đi nói cho hoàng thượng của ngươi tin tức tốt này đi. Nhân tiện hỏi giúp ta xem trong lòng hắn nghĩ như thế nào khi làm đàn ông được hơn mười mấy năm kết quả lại biết mình là nữ, hahaha!”
Hoàng Phủ Thiên Cương lạnh lùng nhìn đối phương cười như vậy, không hề kinh ngạc chút nào:
“Đây là ván cờ của Đầu Tử? Nếu ngươi cho rằng Long Mạch của Đại Lương dễ đứt như vậy, vậy thì sợ rằng ngươi đã tính toán sai rồi. Bọn ta sớm đã có chuẩn bị, cố ý chuẩn bị một vài Long di phúc tử trong nhân gian rồi.
“Hắc~hắc~hắc~ hết rồi, đều bị chúng ta dọn sạch sẽ rồi~ ngọc bội bằng bạch ngọc hình tròn là tín vật đúng không? Khà~khà~khà~!”
Ngọc bội bằng bạch ngọc hình tròn? Lý Hỏa Vượng không biết tại sao lại cảm thấy cái từ để hình dung ngọc bội này có chút quen thuộc.
Lúc này, Đầu Tử vẫn tiếp tục nói:
“Bên cạnh những người này còn không có hộ vệ, họ cũng chỉ là người thường. Sau khi Tọa Vong Đạo chúng ta tìm được người, thậm chí chúng ta còn không có tự mình ra tay. Chỉ cần chúng ta ở bên cạnh kích động một chút, họ sẽ tự mình tìm đến cái chết. Ngươi nói xem có đúng không, Hồng Trung? ”
Lời này của Đầu Tử nghe có vẻ như đang hỏi Lý Hỏa Vượng, nhưng thực chất giống nhắc nhở hơn.
Ngọc bội hình tròn? Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ đến miếng ngọc bội mà mình trộm được trong nơi ở của Huyền Dương sư huynh đã chết ở Thanh Phong Quán! Chính là ngọc bội mà mình dùng để đổi lấy ngựa trước đó không lâu!
Huyền Dương…thực chất là huyết mạch gia tộc Đại Lương ư? Lý Hỏa Vượng tỏ vẻ mặt chấn hãi, trong đầu nhớ đến người thanh niên cố gắng thoát khỏi Thanh Phong Quán, cuối cùng lại bị Đan Dương Tử cho Hắc Thái Tuế ăn.
Nguyên nhân cái chết của hắn, thực ra là thủ đoạn của Tọa Vong Đạo? Lúc ở Thanh Phong Quán, Tọa Vong Đạo đã thâm nhập vào?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHắn biết thiên thư của Đan Dương Tử là do Tọa Vong Đạo đưa đến, nhưng hắn không biết trong Thanh Phong Quán còn có một Tọa Vong Đạo khác!
“Là ai? Ai là Tọa Vong Đạo đóng giả!”
Cao Trí Kiên, Bạch Linh Miểu, Dương Tiểu Hài, từng khuôn mặt nhanh chóng hiện lên luân phiên trong đầu Lý Hỏa Vượng.
Soạt một tiếng, âm thanh như bong bóng vỡ đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng, khuôn mặt của hắn xuất hiện trong đầu hắn.
Một số ký ức ngày xưa bắt đầu hiện lên từng cảnh một, đó là ký ức trước đây của hắn, đặc biệt dùng thần thông của Tọa Vong Đạo phong ấn.
“Là ta? Là ta đã ám thị cho Huyền Dương bỏ chạy? Tọa Vong Đạo trong Thanh Phong Quán là ta?”
Cơ thể của Lý Hỏa Vượng bắt đầu co giật không thể kiểm soát, hai tay đau khổ ôm đầu mình.
Bỗng nhiên hắn nhớ đến nguyên nhân hậu qua trước đó, khoảng thời gian mình còn chưa xuyên không đến thế giới này, thực ra mình đã giả bộ gặp phải Đan Dương Tử, mà còn đóng giả bị hắn bắt, mục đích là để giải quyết tên mồ côi Huyền Dương này.
Thậm chí lão quân gia đưa thiên thư cho Đan Dương Tử mà hắn nói cũng là mình đóng giả! Mình là Hồng Trung, mình đùa giỡn tất cả mọi người!
“Không! Không đúng! Ký ức của ta bị Đấu Mỗ Thái m xuyên tạc! Đây không phải là ký ức của ta, ta không phải là Hồng Trung, ta là Lý Hỏa Vượng! Tuyệt đối đừng bị Tọa Vong Đạo lừa!”
Lý Hỏa Vượng không ngừng hét lên trong lòng.
Nhưng bất kể ám thị thế nào, tất cả mọi việc liên quan đến Hồng Trung trong ký ức của hắn càng trở nên rõ ràng.
Những ký ức của Hồng Trung bắt đầu càng lúc càng nhiều, hơn nữa còn xâm chiếm hết ký ức của Lý Hỏa Vượng.
Khi ký ức trước đây của Hồng Trung bắt đầu nhiều hơn của ký ức Lý Hỏa Vượng, hắn đã không phân biệt được mình là Hồng Trung, hay là Lý Hỏa Vượng.
Phản ứng bất thường của Lý Hỏa Vượng, nếu là bình thường, sớm đã bị Quốc sư nhìn ra manh mối.
Nhưng bây giờ Hoàng Phủ Thiên Cương tập trung sự chú ý đến lời vừa nãy của Đầu Tử, không có thời gian để ý đến Lý Hỏa Vượng lúc này.
“Đừng hòng lừa lão phu! Chỉ dựa vào những lời giả dối này mà cũng muốn quấy nhiễu đạo tâm của lão phu ư? Ngươi tưởng rằng lão phu sẽ không chuẩn bị cách khác sao?”
Một đường sấm chớp chém xuống, đánh cho cánh tay độc nhất và cái chân độc nhất của Đầu Tử đen xì và bắt đầu cuộn xoắn lại.
Kể cả đã chỉ thoi thóp, cách cái chết không còn xa, nhưng Đầu Tử lại càng lúc càng có tinh thần.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.