Chương 1178: Ân Nhân
Lý Hỏa Vượng cảm thấy có gì đó không ổn, hắn nắm chặt tay rồi đập mạnh vào đầu mình mấy cái.
Sau khi cảm thấy làm vậy cũng không có ích gì, Lý Hỏa Vượng lấy ra một cây kim dài rồi cắm nó vào giữa các ngón tay của mình. Cơn đau dữ dội cuối cùng cũng khiến hắn không còn nghĩ ngợi gì nữa. “Hầy” Lý Hỏa Vương mồ hôi lạnh chảy ròng chậm rãi thở ra một hơi, liếc nhìn đạo bào màu đỏ trên người mình, nghiến răng nghiến lợi. Mặc kệ Ti Mệnh là cái gì, nếu bây giờ nó là kẻ địch hiện tại của mình thì nhất định phải đối mặt.
Mà vào lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên chú ý đến một tầm mắt.
“Là ai? ! Đi ra!”
Khi Lý Hỏa Vượng khẽ quát một tiếng, ba xúc tu lập tức rút ba thanh kiếm ra.
Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy phương trượng Thiền Độ của chùa Chính Đức ở Đại Tề chậm rãi từ con hẻm bên cạnh đi tới.
“Lý thí chủ, bần tăng có một việc nhỏ, có thể giúp ta được không?”
“Quả nhiên không có miếng bánh có nhân nào từ trên trời rơi xuống cả. Lúc trước đồng ý nhanh như vậy, thì ra đào hố ở chỗ này. Đây là bắt đầu ra điều kiện rồi sao”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩa vài giây rồi nói:
“Muốn ta làm cái gì? Những việc ta có thể làm cũng không nhiều, hơn nữa bây giờ ta rất vội, không có thời gian đi nơi khác đâu”
Dù có chút không hài lòng với việc lớn như vậy, nhưng nếu người bên người mình còn muốn ra điều kiện, Lý Hỏa Vượng cũng lười cãi cọ với đối phương.
Chỉ cần có thể tìm ra cách của Huyễn Tẫn thì những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.
“Không cần Lý thí chủ phải ra tay, mời đi theo bần tăng”
Ba thanh kiếm của Lý Hỏa Vượng lần nữa được tra vào vỏ, hắn đi theo sau Thiền Độ đi về phía trước.
Dù Thiền Độ nói rằng hắn muốn Lý Hỏa Vượng giúp đỡ, nhưng hắn lạ không nói thẳng nên làm cái gì, mà đưa hắn vào sâu trong chùa Chính Đức.
Cho dù chùa Chính Đức rất bẩn nhưng chí ít thì nhìn nó cũng không quá tồi tàn.
Mặt trời ngả về tây, Lý Hỏa Vượng bước chậm trong chùa, lắng nghe tiếng chuông trầm lắng mà xa xăm, ngắm nhìn ngôi chùa tráng lệ được bao trùm bởi hơi thở trang nghiêm cổ kính. Cứ đi như vậy gần nửa nén hương, không lâu sau, trước mặt Lý Hỏa Vượng xuất hiện một đại điện.
Đại điện này thoạt nhìn rất mới, ngay cả bảng hiệu cũng không có, có mấy vị hòa thượng đang sơn gỗ. Đại điện này thấp thoáng dưới mấy tàng cây bạch quả cao vút. Bởi vì mới xây cho nên du khách chỉ có lác đác vài người. Nhìn từ phía chính diện có vẻ tĩnh mịch, trang nghiêm.
Khi Lý Hỏa Vượng cùng Thiền Độ bước vào bên trong lại phát hiện bên trong trống rỗng. Dù có đài sen nhưng phía trên lại trống rỗng, xung quanh cũng không có gì cả.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetDù trong đại điện trống rỗng nhưng phía trên lư hương lại có không ít hương. Tượng Phật còn chưa tới mà hương đã được cắm vào rồi.
“Ngươi có ý gì? Phật tổ của các ngươi chạy rồi? Bảo ta tìm giúp ngươi?”
Thiền Độ lắc đầu, từ bên cạnh lấy ra ba nén hương, mượn ánh lửa trên cây nến đốt cháy hương rồi cung kính bái lạy trước cái đài sen trống rỗng kia.
“Lý thí chủ, khoảng thời gian này ta phái đệ tử đi ra ngoài thăm dò một chút tin tức, nghe nói chuyện chúng ta còn sống sót không phải là ngẫu nhiên. Những người chúng ta là được người khác cứu phải không?”
“Có người để Long Mạch của Đại Tề kết nối với Đại Lương mới khiến cho những người đáng lẽ đã chết như chúng ta may mắn được sống sót?”
Nghe vậy, lòng phòng bị trong mắt Lý Hỏa Vượng dần dần tiêu tán, hình như hắn đã biết đối phương muốn mình làm cái gì, trầm giọng nói:
“Đúng vậy.
“Dám hỏi tôn tính đại danh của ân nhân? Hi vọng Lý thí chủ nói cho bần tăng biết. Nghe nói người đó lúc này có liên quan đến ngươi?”
Nói đến vấn đề này, vẻ mặt Thiền Độ lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
“Hắn cũng đã chết rồi, ngươi hỏi cái này còn có tác dụng gì không?”
“Không, người Đại Tề chúng ta có thể sống sót hoàn toàn đều dựa vào vào công ơn của ân nhân. Huống hồ người xuất gia chúng ta không thể nhận không lòng tốt của người khác được. Những việc làm của ân công bần tăng muốn lập tượng Phật cho hắn, để vạn dân kính trọng.
“Haha.”
Lý Hỏa Vương nhìn bảo tọa trống rỗng trước mặt, cười khan hai tiếng:
“Đây là muốn lập hắn thành Phật sao? Vậy tiểu tử kia bây giờ thành Phật rồi? Hắn cũng không tin Phật, quá trẻ con rồi”
“Vậy theo Lý thí chủ, Phật là gì? Là người tu hành đã trải qua ba vô số kiếp nạn, hay là người đã viên mãn công đức và trí tuệ? Hay chính là vị Phật này?”
Thiền Độ đưa tay chỉ vào ghế tràng kỷ trống không trước mặt.
Lý Hỏa Vượng ngồi dưới đất, đưa tay viết một chữ Phật lên phiến đá cẩm thạch. Hắn nhìn chữ Phật này dừng một chút sau đó khẽ thở dài một hơi.
“Theo lý thì người cứu độ bách tính khắp thiên hạ, tạo phúc cho nhân dân sẽ trở thành Phật. Bần tăng còn bảo đệ tử vào đời thông báo cho những bách tính Đại Tề khác là ai đã cứu họ, để cho những người nhận được ân tình này đến tham bái, nhận hương khói của vạn nhà. “Người cũng đã chết rồi, nói chuyện này có tác dụng gì nữa.
Lý Hỏa Vượng khẽ giơ tay lên, toàn bộ những phiến đá cẩm thạch trên sàn của đại điện nhanh chóng dính lại với nhau, cuối cùng ngưng tụ lại trên đại sảnh, tạo thành một tượng đá có dáng vẻ trông giống như một vị thư sinh.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.