Chương 1176: Tìm Kiếm
Trừ những giá sách xung quanh ra cũng chỉ còn một bàn sách bày bút mực giấy nghiên, ngay cả giường cũng chẳng có.
Đồ đạc vô cùng lộn xộn, cũng không biết Huyễn Tẫn cố ý làm vậy hay là không rảnh để dọn dẹp.
“Cái tên đó không cần đi ngủ sao?”
Lý Hỏa Vượng bước đến trước bàn sách, kiểm tra những thứ chất đống trên bàn.
Điều khiến Lý Hỏa Vượng thất vọng là trên mặt bàn chỉ bày một vài bản vẽ Tinh Túc tách biệt lẫn nhau, bên trên chẳng có nửa chữ “Hay là trong những cuốn sách kia?”
Lý Hỏa Vượng quan sát những cuốn sách xung quanh chồng chất đến trần nhà.
“Phép thần thông của hắn chẳng phải đều đến từ Quý Tai sao? Còn phải đọc mấy thứ này à?”
Lý Hỏa Vượng tùy tiện lật một cuốn, phát hiện bên trong là một pháp trận được vẽ bằng mực đen đang chậm rãi di chuyển.
“A di đà phật, a di đà phật”
Lý Hỏa Vượng quay đầu, trông thấy hòa thượng đối diện giá sách đang không ngừng chắp tay niệm phật.
“Có lẽ Huyễn Tẫn đã chết ở Bạch Ngọc Kinh, sợ là vĩnh viễn cũng không thể siêu thoát, ngươi không cần siêu độ cho hắn”
Lý Hỏa Vượng nói.
“Đạo sĩ, ta không siêu độ, ta đang lạy phật tổ”
“Phật tổ? Ở đây?”
Khi Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh hòa thượng, nhìn thấy trong giá sách có một bức tượng phật nằm nghiêng.
Lý Hỏa Vượng lấy ra đặt trong lòng bàn tay, cau chặt hàng mày, hình như trước đây hắn đã từng nhìn thấy thứ này một lần trong chùa Chính Đức.
“Giúp ta tìm thử xem còn có thứ gì khác không”
Nghe lời nói của Lý Hỏa Vượng, những ảo ảnh còn lại sau lưng hắn tản ra trong phòng, bắt đầu tìm kiếm.
Người đông sức mạnh, rất nhanh đã có phát hiện mới.
“Đạo sĩ, chỗ này có đồng tiền xoay chuyển của lạt ma “Ở đây có lá bùa mũi trâu”
Bành Long Đằng lên tiếng.
Càng lúc càng nhiều thứ được tìm ra, sau khi tìm thấy một khối mạt chượt Tọa Vong Đạo, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng phát hiện điểm mấu chốt.
Những thứ này hình như đều liên quan đến các tông môn khác, hơn nữa những tông môn này đều trùng khớp với ti mệnh mà Huyễn Tẫn muốn giúp đỡ đối phó như lời chưởng đàn đã nói.
Khi tìm ra mấy thứ này, đầu óc Lý Hỏa Vượng lóe lên linh cảm:
“Ta nên nghĩ đến từ sớm mới phải!”
Rất hiển nhiên không phải Huyễn Tẫn đến thẳng Bạch Ngọc Kinh, nói với ti mệnh hắn muốn giúp đỡ là có thể qua đó giúp được.
Chắc chắn hắn phải thông qua những tông môn này trước, nghĩ cách liên lạc với ti mệnh, sau khi nghiêm túc bàn bạc với họ xong mới quyết định ra tay.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgười của những môn phái này chắc chắn đã liên hệ với Huyễn Tẫn, nói không chừng khi Huyễn Tẫn bàn bạc, bọn họ đều ở bên cạnh lắng nghe!
Lý Hỏa Vượng lập tức đặt đồ trong tay xuống rồi bước ra ngoài.
Nhìn thoáng qua kính toàn quang bên cạnh, những môn phái kia hoặc là quá xa hoặc là không còn nữa, hiện nay trong Tứ Tề, khoảng cách gần nhất cũng chỉ có chùa Chính Đức.
“Đi thôi!” Bành Long Đằng chộp lấy Lý Hỏa Vượng, dùng sức ném về phía đông nơi mà chùa Chính Đức tọa lạc.
Quăng lên ném xuống trong không trung, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đã đến chùa Chính Đức trước khi mặt trời lặn.
Hắn từng đến đây một lần, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác hẳn ban đầu.
Những thứ khác không có, ở chùa Chính Đức trừ câu đối và tấm biển ra, cũng chỉ còn hương hỏa thịnh vượng.
Lý Hỏa Vượng vừa đến trước cửa chùa đã được sư thầy đón khách chú ý:
“A di đà phật, Lý thí chủ, mời theo ta Lý Hỏa Vượng theo hắn xuyên qua khách hành hương đông đúc, đi vào từ cửa hông. Có phải con đường đã đi qua lần trước hay không, Lý Hỏa Vượng không còn nhớ nữa.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhìn thấy trụ trì của chùa Chính Đức trước mặt năm bức tượng phật tổ khổng lồ.
Có đến hai người.
Dưới năm vị Phật tổ to lớn và uy nghiêm, hai lão phương trượng mặc áo cà sa màu đỏ ngồi ngay ngắn trên nệm bồ đoàn, vừa lần chuỗi phật châu trong tay vừa lẩm bẩm niệm kinh.
Một trong số họ là phương trượng của chùa Chính Đức mà Lý Hỏa Vượng đã gặp vài năm trước. Tướng mạo của hắn vô cùng rõ ràng. Hắn cũng mắc bệnh bạch tạng giống như Bạch Linh Miểu, đồng tử của họ đều là màu hồng. Mà vị phương trượng còn lại nhìn qua rất bình thường, nhưng tướng mạo của hắn lại giống hệt hòa thượng bên cạnh Lý Hỏa Vượng. Hắn chính là phương trượng chùa Chính Đức ở Đại Tề. So với lần gặp mặt ở thôn Ngưu Tâm kia, rõ ràng bây giờ hắn béo hơn nhiều rồi.
“A di đà phật.”
“A di đà phật.”
Thấy đối phương đang nhìn mình niệm A di đà phật, Lý Hỏa Vượng đi đến ngồi xuống tấm nệm bồ đoàn trước mặt họ.
“Lý thí chủ, nếu như đã đến chùa rồi, không dâng cho Phật tổ nén hương cũng không hay lắm nhỉ?” Phương trượng chùa Chính Đức ở Tứ Tề nói.
Ngẩng đầu nhìn năm pho tượng Phật uy nghiêm trong điện gần như chạm đến xà nhà, Lý Hỏa Vượng giơ tay sửa sang ba nén hương rồi đốt lên, tùy ý đung đưa trước mặt họ, trực tiếp cắm vào phiến đá dựng thẳng có mấy vết nứt.
“Phương trượng, đã lâu không gặp, lần trước chúng ta từ biệt, không nghĩ tới có ngày lại gặp lại nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng hỏi vị phương trượng Tứ Tề lúc đầu muốn giết hắn.
Lý Hỏa Vượng cũng không quên khi hắn mới thoát khỏi Thanh Phong quán không bao lâu, chính cái tên trước mặt này đã lừa gạt mình, cuối cùng thấy lừa không được hắn liền phái người đuổi theo.
Nếu như không phải nhờ Đan Dương Tử trên người tránh thoát được một kiếp, hiện tại chỉ sợ bản thân đã không còn sống nữa rồi.
“A di đà phật, người xuất gia mang lòng từ bi. Năm đó lão nạp làm như vậy chỉ là muốn cứu càng nhiều người hơn mà thôi”
“Cái rắm! Ngươi còn giả bộ ở chỗ này, ta sớm đã biết chùa Chính Đức kia của ngươi là các dạng gì rồi! Năm đó do ngươi biết ta là Tâm Tố mà thôi!”
“Cái này sai rồi. Năm đó lão nạp là đang cứu người. Ngươi là Tâm Tố, nhưng Tâm Tố lại là khởi nguồn của vô số tai họa. Lý thí chủ, chẳng lẽ ta nói sai sao? Chẳng lẽ sau khi ngươi trốn thoát lần đó, ngươi không vô tình hay cố ý hại rất nhiều người sao?”
“CMN ngươi đánh rắm tiếp đi!”
Trong lúc chờ chương bạn có thể đọc:
[BẬC THẦY PHONG THỦY: hài hước, đô thị, phong thủy, đoán mệnh, huyền nghi, linh dị….
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.