Chương 1146: Đều Là Kẻ Thù
Bên trái của chiến trường xuất hiện một Bát Trận Đồ khổng lồ, các Binh Gia bao vây xung quanh trung tâm, mỗi người đều bị sát khí ngút trời bao phủ, hai mắt họ đỏ lên, vẻ mặt giống như là phát điên.
Họ giống như đã không còn bất kỳ lý trí nào nữa, nhưng mà mỗi cái ngẩng đầu mỗi một bước chân đều thay đổi theo sự biến hóa của trận pháp.
Họ dường như không có lý do gì cả, nhưng mỗi bước họ đi đều thay đổi theo đội hình. Hành động vì trận pháp, lập vì doanh.
Dường như tại thời điểm này, mấy trăm ngàn Binh Gia đã tạo thành một tổng thể, một con quái vật thân người làm bằng xương, sát khí làm bằng máu.
So với họ, những tín đồ Pháp Giáo giống như một đám ô hợp. Dù nhìn có vẻ nhiều vô tận nhưng họ lại vô cùng lộn xộn. Lúc này, Hữu Tử Hùng nặng nề vung xuống một lá cờ tam giác màu vàng có hình rồng.
“Thiên địa lao về phía trước! Trở thành một đôi cánh của hổ! Đọ sức hàng phục mãnh hổ! Giải phóng sức mạnh của nó! Sử dụng nó trong Hoài Âm! Thay đổi đến vô hạn! Cai Hạ chi hội) sẽ rất khó lường!”
“Uống! !”
Theo tiếng hét của tất cả Binh Gia, sát khí đã hoàn toàn ngưng tụ thành vật chất lao về phía trước, cưỡng ép phân tán góc nhìn của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng lấy lại tinh thần đang nhìn vào chấm đỏ to lớn trong tấm gương Hoàn Quang kia. Hắn không nhìn xem bên kia xảy ra chuyện gì nữa bởi vì hắn đã đến rồi.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn bức tường thành cực lớn bằng gỗ trước mặt, một tòa thành sừng sững lẻ loi trơ trọi đứng giữa núi rừng.
Dù phía trên treo đầy vải đỏ nhưng khi nhìn những chiếc là máu xanh trên thân gỗ, rõ ràng vừa mới bị đốn hạ không lâu.
Lại có một tiếng sấm sét vang lên, trận mưa như trút nước trực tiếp từ trên trời rơi xuống.
Khi thấy một vài người từ trong thành lao về phía chiến tuyến bên kia, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, hàng chục xúc tu từ từ nhô ra khỏi cơ thể hắn.
“Đi!”
Lý Hỏa Vượng dùng xúc tu và chân đạp trên mặt đất, trực tiếp nhảy vào trong tường gỗ to lớn.
Ngay sau đó, bức tường gỗ dường như biến thành bùn nhão, mặc cho Lý Hỏa Vượng thoải mái từ bên trong chui ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng vừa đi ra, trước mắt hắn đột nhiên trở nên sáng tỏ thông suốt, một tượng thần bốn chân to lớn như ngọn núi đứng trong trời mưa to.
Dáng vẻ của bức tượng thần này ẩn giấu ở dưới cái nón rộng vành khổng lồ. Phía dưới nón rộng vành có chi chít những vải lụa màu đỏ tràn ra giống như từng cây cầu, từ trên xuống dưới treo ngược cả thành trì.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông để ý đến ánh mắt lén lút nhìn mình, Lý Hỏa Vượng nắm lấy một góc của một trong những cây cầu màu đỏ trong đó, sau đó trước mặt tượng thần vạch ra tế đàn bị bao phủ bởi khói hương trắng phía dưới.
Mặc kệ Pháp Giáo muốn lấy thứ gì tế thần, hắn cũng phải phá hủy nghi lễ này triệt để.
Đủ loại Vu Thần Pháp Giáo bắt đầu vây quanh Lý Hỏa Vượng, ý đồ muốn ngăn cản hắn tiếp cận phía dưới.
Mà những người lúc trước bây giờ đã phát huy tác dụng, cho dù có bao nhiêu Vu Thần Pháp Giáo đều bị họ cản lại.
Chờ đến khi chỉ có Lý Hỏa Vượng thoát khỏi những người này đi đến bình đài trước mặt tượng thần, lúc này trước mặt Lý Hỏa Vượng chợt xuất hiện một người vô cùng kỳ lạ.
Trên đầu người này đội một chiếc mũ vuông lớn, nhưng vành mũ vuông lại dính đầy máu tươi.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng khuôn mặt của đối phương bị thối, nhưng sau khi hắn nhìn rõ một lần nữa thì mới phát hiện khuôn mặt của đối phương là bị che bởi một số tấm màn nội tạng được khâu lại.
Trên người của người này cũng có loại vải màu đỏ chui ra từ tay áo và màn thịt giống như bức tượng thần kia. Khi Lý Hỏa Vượng nhìn xuống chân của đối phương, đồng tử hắn lập tức co rụt lại, đây không phải chân người, mà là một đôi chân gà!
Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Lý Hỏa Vượng, người này không thèm liếc mắt nhìn một cái, hai tay hắn cung kính bưng một cái lư hương đặt trên bàn gỗ đàn hương.
Khi tứ chi hắn vặn vẹo như đang khiêu vũ, hương trắng tỏa ra từ trong lư hương cũng nhảy nhót theo.
Mỗi khi hắn nhảy xong đoạn cuối cùng của điệu nhảy đều sẽ nằm hoặc quỳ xuống, giơ cao chiếc lư hương trong tay lên bức tượng khổng lồ trước mặt.
Làn khói trắng nghi ngút từ lư hương bay lên, từ từ chui dần vào bên trong chiếc nón rộng vành phủ đầy dải vải đỏ của tượng thần kia.
Trong cơn mưa như trút nước này, hành động của đối phương có vẻ rất kỳ lạ.
Thấy người kia vẫn còn ở đó chuyên chú lấy hương, Lý Hỏa Vương dần nghiến chặt hàm răng.
Người này không phải người của Pháp Giáo, Lý Hỏa Vượng rất chắc chắn! Tên này cùng với pho tượng thần này, còn có nghi lễ quái đản này, nhìn thế nào cũng không liên quan đến Pháp Giáo!
Nhưng mặc kệ thứ này rốt cuộc là cái gì, hắn đều là kẻ thù mà mình phải đối phó.
Khi Lý Hỏa Vượng chợt ngẩng đầu lên, cùng với tiếng ngựa hí, Bành Long Đằng tay cầm cây kích lớn, cưỡi con chiến mã to lớn kia của nàng đập xuống đỉnh đầu của tên kia giống như là một ngọn núi nhỏ vậy.
Nương theo tiếng ngựa hí, Bành Long Đằng cưỡi ngựa nện mạnh lên tế đàn, khiến cho đá cẩm thạch trên mặt đất văng tứ tung và vỡ vụn ra tứ phía.
Thấy đòn đánh của mình không có tác dụng, Bành Long Đằng nhướng mày. Khi nàng móc chân trái đá vào bụng ngựa, con ngựa kia lập tức cong hai chân sau, đá về phía quái vật chân gà đang cầm lư hương bên trái. Khi cơ thể hắn vặn vẹo sang trái một cách kỳ lạ, cái màn nội tạng trên mặt hắn rung chuyển dữ dội. Người này đã tránh thoát khỏi kết cục bị đạp nát đầu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.