Chương 1144: Điểm Tụ Tập
Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, có một điểm mà Huyễn Tẫn không nói sai chính là mình nhất định phải giúp đỡ chuyện này, kế hoạch của Pháp Giáo nhất định phải bị phá hủy.
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có một đám tín đồ Pháp Giáo treo miếng vải đen trên bả vai đang chạy về phía bên này.
Lý Hỏa Vượng liếc mắt nhìn họ, tăng nhanh tốc độ chạy qua bên người họ, mà đám tín đồ Pháp Giáo này lại tựa như không có thấy hắn vậy, tự mình vội vàng chạy đường của mình.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp người của Pháp Giáo. Hiện giờ quay trở về nơi hai bên đánh nhau lần nữa, ngộ nhỡ bại lộ thì có thể bị mai phục bất cứ lúc nào.
Trải qua chuyện phiền toái lần trước, lần này Lý Hỏa Vượng tập trung toàn bộ tinh thần, không dám có bất kỳ điểm lơ là khinh suất nào.
Thời điểm Lý Hỏa Vượng thấy bản thân cùng với chấm đỏ trên gương Hoàn Quang chồng lên nhau, hắn dừng lại và phát hiện bản thân đã đến một chiến trường xác chết khắp nơi. Những con sâu rệp cùng với thi cẩu ăn bọc mủ bám đầy trên người, nhiều loại kền kền và quạ đen, những con giòi trắng nhúc nhích và ruồi đều đang hưởng thức bữa tiệc này. Đối với con người thì là chết nhưng đối với bọn chúng thì là sống.
Súc sinh ăn thức ăn nghĩ muốn đến thì đến, kéo thi thể đi khắp nơi khiến cho nơi đây chẳng khác nào địa ngục trần gian. Mùi ở nơi này dĩ nhiên cũng không khá hơn bao, nhưng giờ phút này Lý Hỏa Vượng lại không để ý những thứ này.
Hắn trấn an con ngựa đang hoảng sợ xong, Lý Hỏa Vượng liền nhìn quanh bốn phía, hắn có chút khó hiểu không biết vì sao Huyễn Tẫn lại chọn một chỗ như vậy để tập trung.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng kiên nhẫn chờ đợi, sắc trời dần tối lại. Bầu trời hôm nay không có trăng, xung quanh tối đen như mực. Thứ duy nhất mà Lý Hỏa Vượng cảm nhận được từ trong bóng tối đó chính là tiếng răng rắc cắn đứt xương hút tủy khiến người ta sởn tóc gáy.
Ngày hôm nay đã ít đi mấy canh giờ, Lý Hỏa Vượng cũng không biết rốt cuộc bây giờ là mấy giờ. Hắn chỉ cảm thấy khi màu đen trên đỉnh đầu trở nên sâu nhất, bên trái của mình vang lên tiếng bước chân. Có người đến rồi. Lý Hỏa Vượng từ trong ngực móc ra một viên đá huỳnh quang màu xanh lá cây. Thời điểm ném về phía phát ra tiếng động, trước mặt hắn xuất hiện một bóng người kỳ lạ.
Đó là một người đàn ông ăn mặc rất kỳ lạ, làn da trắng và nét mặt rất ôn nhu, quan trọng hơn là sau chiếc mũ dưa hấu của hắn có buộc một bím tóc, khí chất của hắn khiến Lý Hỏa Vượng nhớ đến những tên thái giám ở trong cung. Trên người hắn ngược lại không có gì đặc biệt, chỉ là chiếc áo dài màu xám bình thường cộng thêm một cái áo khoác không tay màu vàng không hề hợp với nhau.
Sau đó, Lý Hỏa Vượng nhìn ra một chút manh mối phía sau hắn. Theo lý mà nói hắn có nghe thấy tiếng bước chân nhưng mặt đất phía sau người đối phương lại không lưu lại bất cứ dấu vết nào cả, giống như là bay tới vậy. “Triệu Gia Bảo, thái giám của Hậu Thục Ti Thiên Thiếu, tham kiến Lý chân nhân”
Người kỳ lạ này cung kính hành lễ với Lý Hỏa Vượng. Động tác hành lễ khiến Lý Hỏa Vượng càng thêm chắc chắn hắn là thái giám, lần này hoàng thất cũng phái người đến rồi.
“Sao lại chọn địa điểm như vậy để gặp mặt?”
Lý Hỏa Vượng hơi nhíu mày hỏi. “Bởi vì nơi này đã bị thứ khác chiếm hết rồi, đồ của Pháp Giáo không qua được, không thấy chúng ta ở nơi này, cũng không nghe được chúng ta đang nói gì”
Một giọng nói già nua vang lên.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgay sau đó, ba vị Lạt Ma già trông giống như sinh ba đi vào trong ánh sáng xanh. Họ đồng thời chắp tay trước ngực bái lạy Lý Hỏa Vượng.
Sự khác biệt duy nhất giữa ba người này và các Lạt Ma trong miếu Trung Âm chính là trên khuôn mặt và bàn tay chi chít nếp nhăn của họ đều được bao phủ bởi một lớp kinh Phật dày đặc.
Thấy đủ loại trang sức bằng xương khảm vàng và ngọc trên người họ, Lý Hỏa Vượng liền biết e là ba người này có địa vị rất cao ở trong miếu Trung Âm. Lúc trước khi mình đi miếu Trung Âm đã thấy những xác khô ở bên trong miếu cũng ăn mặc như vậy.
Khi hai người họ bước ra ngoài, những người khác cũng lần lượt bước ra khỏi bóng tối.
Họ không nhiều, chỉ có vài chục người, nhưng từ trên người họ lại tỏa ra một cảm giác đặc biệt khiến Lý Hỏa Vượng cảm nhận được thực lực của họ đều không thể coi thường. Xem ra lần này Huyễn Tẫn thật sự dốc hết vốn liếng rồi.
“Tham kiến Lý chân nhân!”
Những người mặc quần áo khác nhau này đồng thời nói với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng quan sát những người già trẻ lớn bé trước mặt, hắn phát hiện ra ngoại trừ những hòa thượng của chùa Chính Đức mà hắn biết ra, cơ bản hắn chưa từng thấy lối ăn mặc này, hẳn là môn phái khác mà bản thân chưa từng gặp qua.
“Nghe Huyễn Tẫn nói, các ngươi biết vị trí nơi mà Pháp Giáo tế trời ở đâu?”
Lý Hỏa Vượng hỏi họ.
“Đúng vậy, Lý chân nhân”
Triệu Gia Bảo lấy một tấm bản đồ từ trong túi ra rồi đặt nó trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Liếc nhìn tấm bản đồ không ngừng chuyển động, Lý Hỏa Vượng thu hồi lại tầm mắt.
“Nếu đã đến hết rồi, vậy hẳn là Huyễn Tẫn cũng đã nói cho các ngươi biết, lần này chúng ta phải đối phó với cái gì nhỉ?”
“Ta biết thực lực của các vị bất phàm, thế nhưng các ngươi xác định có thể đối phó với thứ kia sao?”
Lý Hỏa Vượng lại hỏi họ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.