1.
Ta gặp Thẩm Tri Lan từ khi còn rất nhỏ. Nam nhân thường thích bắt nạt những cô nương xinh đẹp, nhưng có vài cô nương không chỉ đẹp mà còn giỏi võ.
Hôm ấy, mấy công tử nhà quý tộc trong hoàng gia dùng bóng tuyết ném đuổi theo nàng. Kết quả, bị nàng đè đầu xuống đống tuyết, không ai kéo ra nổi. Tiểu nha hoàn đi theo nàng còn giúp nàng chôn cả thân người đám trẻ vào trong tuyết.
Mặc dù cảnh tượng ấy thật hả hê, nhưng ta sợ rằng nàng sẽ gây rắc rối, nên vội vã tiến lên ngăn cản. Thế nhưng chưa kịp mở lời, Thẩm Tri Lan đã tưởng ta cùng phe với lũ trẻ kia, liền ấn đầu ta vào đống tuyết, khiến ta cũng không thể rút ra.
Về sau có người nói với ta, đó chính là con gái của Thẩm Đại tướng quân, Thẩm Tri Lan, nổi tiếng là kẻ hay gây chuyện.
Ban đầu ta nghĩ Thẩm Tri Lan là một thiếu nữ oai hùng, dám hành hiệp trượng nghĩa, con nhà võ. Nhưng rồi ta mới nhận ra, nàng thực chất là một mầm họa.
Kiêu căng, ngạo mạn, bướng bỉnh, đó là nàng.
Dũng cảm, tỉnh táo, tự tin, cũng là nàng.
Xinh đẹp, nhiệt huyết, mê người, lại vẫn là nàng.
Nhưng khi người ta thích một ai đó, khuyết điểm của họ cũng cần được bao dung.
Câu này là do Vương phi của ta nói với ta. Nhưng mà, Vương phi của ta, khi cưới về rồi, ta mới phát hiện đó là một nam nhân chính hiệu.
2.
Ta và trưởng nữ của Tả thừa tướng được ban hôn bởi Hoàng đế. Ta biết đây là cách phụ hoàng cân bằng thế lực giữa các Hoàng tử. Thế lực của Thái tử và phe Tam hoàng tử đã quá lớn, phụ hoàng đẩy ta ra để cân bằng tình hình.
Ta vốn là một Hoàng tử không có chút tiếng tăm gì, mẫu phi cũng thường trách ta không chí tiến thủ, yếu đuối sợ sệt. Vậy nên, chuyện hôn sự này, ta cũng chẳng dám từ chối.
Nếu Vương phi là một nữ tử hiền lành thục đức, có lẽ ta sẽ buông tay khỏi Thẩm Tri Lan, an ổn mà sống hết cuộc đời vô vị này.
Quả nhiên, Vương phi rất hiền thục, mọi việc trong phủ đều xử lý đâu ra đấy, chỉ có điều… đó lại là một nam nhân.
Vị “giả” Vương phi ấy bảo rằng muội muội sinh đôi của hắn đã bỏ trốn khỏi hôn lễ, và hắn đã phái người đi tìm. Trong lúc chờ đợi, hắn đến đây làm tạm, khi nào tìm được muội muội sẽ giao lại cho ta.
Vậy là đêm tân hôn, hai nam nhân nhìn nhau không biết nói gì. Cuối cùng, Vương phi giả nói rằng sẽ giảng cho ta nghe về đại nghiệp tranh ngôi đoạt vị.
Vương phi giả quả nhiên thừa hưởng tài hùng biện của Tả thừa tướng, sau một đêm “tẩy não,” ta bắt đầu cảm thấy việc làm Hoàng đế cũng không đến nỗi khó khăn. Có lẽ ta cũng có thể thử sức.
“Chỉ cần kéo được Thẩm tướng quân về phe ta, chuyện này xem như thành một nửa.” Vương phi giả tiếp tục khích lệ.
Ta có chút lưỡng lự, vì nếu thất bại trong tranh đoạt ngôi vị, hậu quả sẽ vô cùng lớn, ta không muốn kéo Thẩm gia vào cuộc.
“Ngươi chẳng lẽ muốn nhìn các Hoàng tử khác cưới Thẩm Tri Lan sao? Ngươi nghĩ đám huynh đệ kia có ai tử tế không? Nếu Thẩm Tri Lan gả vào phủ bọn chúng, nàng sẽ phải đấu đá trong phủ, rồi vào cung lại đấu tranh sinh tồn. Mỗi ngày thức dậy đều phải lo toan mưu kế, nếu không sinh được con thì địa vị chẳng vững, bị người ta ức hiếp. Sinh được con rồi thì càng sợ hơn, lo bị hại đến cả mẹ lẫn con.”
Vương phi không ngừng lải nhải bên tai ta, hết ngày này sang ngày khác.
“Được, ta làm, được chưa!”
Có lẽ ta đã bị Vương phi kích động đến phát điên. Ta bắt đầu cảm thấy Thẩm Tri Lan gả cho ta mới là hợp lý nhất, chúng ta quả thực sinh ra là dành cho nhau.
3.
Theo như kế sách của Tả thừa tướng và Vương phi, Thẩm tướng quân thuận lợi lên thuyền cùng chúng ta, thậm chí còn chủ động hỏi ta có muốn cưới con gái của ông ấy không.
Ta nói có thể suy xét, nhưng chủ yếu phải xem ý Thẩm Tri Lan ra sao.
“Con gái ta tuy tiêu tiền như nước, leo tường dễ như bỡn, tính khí như sắt thép, nhưng diện mạo vô cùng xinh đẹp,” Thẩm tướng quân nói với vẻ đầy tự hào.
Tả thừa tướng thấy chướng mắt trước sự khoe khoang của Thẩm tướng quân, bèn châm chọc: “Vậy sao đến giờ vẫn chưa gả, chẳng lẽ ngài luyến tiếc sao?”
Thẩm tướng quân giận đến mức râu mép rung lên, mắt trừng to, nhưng lại không thể phản bác.
Ta liền nói: “Nếu Thẩm tiểu thư đồng ý, thì ta nhất định cưới.”
Lời vừa dứt, Thẩm tướng quân kích động nắm chặt tay ta, nói: “Không ngờ Thành Vương điện hạ lại coi trọng hạ thần đến thế, thần nguyện dốc sức vì điện hạ, chết không hối tiếc.”
Ta đã ngắm nhìn Thẩm Tri Lan từ lâu. Ta đã nhìn nàng khi nàng gây họa, nhìn nàng khi nàng nổi giận, nhìn nàng khi nàng cười. Nhưng đây là lần đầu tiên ánh mắt nàng hướng về phía ta. Giây phút ấy, lòng ta bắt đầu sinh ra tham luyến. Ta hy vọng nàng sẽ mãi nhìn về phía ta, ta có thể trở thành người đặc biệt trong lòng nàng.
Giống như tiểu nha hoàn bên cạnh nàng, trong lòng Thẩm Tri Lan, nàng ta có vị trí rất đặc biệt. Thẩm Tri Lan không bao giờ nổi giận với nàng ta, hai người cùng làm mọi việc, thậm chí nàng còn ghé sát tai nàng ta thì thầm, sau đó cả hai lại cười phá lên, ôm nhau vui sướng.
Ta ghen tị đến phát điên, vì thế ta đã làm một việc hết sức trẻ con. Quả nhiên, Thẩm Tri Lan nổi giận, nhưng ta nhìn nàng nhiều rồi, nên biết cách dỗ dành nàng. Nàng giận dỗi, hếch cằm lên, còn ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ trước sự bướng bỉnh của nàng.
Ta thường mời Thẩm Tri Lan ra ngoài, những nơi nàng thường thích, nhưng nàng luôn không tỏ ra hứng thú, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt ta.
Ta nghĩ có lẽ nên từ bỏ, vì nàng không thích ta. Nhưng rồi đột nhiên, không hề báo trước, nàng hỏi: “Ngươi rốt cuộc có cưới ta hay không?”
Chẳng cần suy nghĩ, ta trả lời ngay: “Cưới.”
Nàng bảo ta mau về chuẩn bị lễ hỏi, chọn ngày tốt, rồi nàng sẽ gả cho ta.
4.
Dù không phải lần đầu thành thân, nhưng lần này ta thực sự rất lo lắng, đến mức gây ra nhiều rắc rối. Chẳng hạn, ta bảo chuẩn bị kiệu tám người khiêng, nhưng không hiểu sao lại biến thành kiệu mười hai người. Mật thám báo rằng bốn người trong số đó, hai tên là người của đại ca bên nhà vợ, còn hai người kia chỉ là kẻ nhận tiền làm việc, không rõ là ai thuê.
Khó khăn lắm mới qua được mắt quan khách, ta vui vẻ cùng Thẩm Tri Lan uống rượu giao bôi và trải qua đêm tân hôn. Bất ngờ, tiểu nha hoàn của Thẩm Tri Lan lại lên tiếng: “Phu thê giao bái! Đưa vào động phòng!”
Không rõ câu nói ấy đã làm Thẩm Tri Lan nhớ lại điều gì, nàng vừa cười vừa rơi nước mắt. Ta nhìn mà lòng chua xót, lại thêm chuyện gì đó trong phòng khuê mà ta chẳng biết rồi!
Cuối cùng, Thẩm Tri Lan ngừng cười, ngước mắt nhìn ta. Ta không kìm lòng được mà muốn hôn nàng, nhưng khi ngồi xuống thì bị kim châm vào mông.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThẩm Tri Lan nhìn rõ sự việc lại bật cười, khiến ta giận đến đau đầu. Không biết kẻ vô sỉ nào đã khâu cái gối đầy kim nhọn như thế.
Nhưng rồi đột nhiên, Thẩm Tri Lan đứng dậy, tháo mũ phượng, cởi áo choàng, và nở nụ cười khiêu khích rồi lao vào lòng ta.
Giây phút ấy, ta nhận ra một điều rất rõ ràng, rằng Thẩm Tri Lan không ghét ta, ít nhất là không ghét bề ngoài của ta.
Sau khi cưới, tính tình của Thẩm Tri Lan chẳng hề thay đổi chút nào. Đôi khi ta cảm thấy không phải nàng gả vào phủ của ta, mà là ta gả vào phủ tướng quân của nàng. Nàng sống trong vương phủ một cách tự nhiên, thậm chí đến mức mà quản gia cũng đôi lúc không biết chủ nhân thực sự là ai.
Cưới về rồi thì phải chấp nhận thôi! Từ khi cưới Thẩm Tri Lan, Thẩm tướng quân dường như còn quan tâm đến đại nghiệp đoạt ngôi của ta hơn cả ta. Ông ấy và Tả thừa tướng ngày nào cũng như uống máu gà, tràn đầy nhiệt huyết.
Cũng cần phải nhắc đến, “Vương phi thật” đã tìm lại được. Nhưng ca ca nàng – kẻ đóng giả làm vương phi – nói rằng trái tim của nàng đã chết, vì bị phụ tình, lừa hết cả tâm can.
Vương phi hỏi ta: “Có phải thiên hạ này chỉ có Thẩm Tri Lan là không thể thay thế?”
Ta không phủ nhận.
Nàng nói nàng cũng rất thích Thẩm Tri Lan, nàng ấy tràn đầy sức sống, khiến nàng cảm thấy mình còn đang sống.
Sức sống mạnh mẽ gì chứ, ta thầm nghĩ, chẳng qua là nghịch ngợm đến mức không ai chịu nổi. Nhưng nhìn Thẩm Tri Lan ăn cơm thật ngon, từng miếng từng miếng lớn, đến khi gặp món mình thích thì mắt nàng lại sáng rực. Khi chưa no, nàng liền nói thẳng ra là chưa no. Thẩm Tri Lan sống rất chân thật, rất tự do, nàng thực sự đang tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc đời.
Về sau, Thẩm Tri Lan bắt đầu vừa ăn vừa tán gẫu với ta, có khi nàng vui vẻ đến mức gắp cho ta một miếng gừng trong đĩa thịt kho tàu. Rồi nhìn ta ăn miếng gừng ấy, nàng lại cười thích thú như vừa thực hiện thành công trò đùa của mình.
Ta liền nói: “Miệng ta ăn gừng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ hôn nàng.”
Nàng đáp: “Vậy đêm nay sao không đến chỗ Vương phi?”
Ta lắc đầu: “Hôm nay là mùng bảy.”
Cuối cùng, ta cũng hiểu tâm trạng của các phi tần trong hậu cung khi mong ngóng Hoàng đế đến. Mỗi tháng đến ngày mùng bảy, ta liền nóng lòng tìm đến Thẩm Tri Lan.
Hiếm khi ta có chút chí tiến thủ, chỉ cần ta trở thành Hoàng đế, thì ta sẽ không cần đếm từng ngày nữa, cũng không phải để ý đến những kẻ bị cài vào vương phủ này nữa.
5.
Cuối cùng, ta đã thành công lên ngôi Hoàng đế, nhưng lại không thể lập Tri Lan làm Hoàng hậu. Đây là điều mà ta và Tả thừa tướng đã thoả thuận từ trước.
Thẩm tướng quân lại an ủi: “Bệ hạ nếu muốn Hoàng cung không bị thiếu gạch vỡ ngói, thì tốt nhất đừng lập Tri Lan làm hậu.”
Cả nhà Thẩm tướng quân đều thấu suốt, chỉ coi niềm vui là quan trọng nhất.
Ta phong Tri Lan làm Quý phi, nàng vui sướng không thể tả, vì vốn dĩ nàng rất thích được người khác gọi là “Quý phi nương nương”. Ta cũng hiểu rằng việc chỉ sủng ái một người trong hậu cung không phải chuyện tốt, nhưng hậu cung ba ngàn mỹ nhân thì đã sao? Ít nhất các con của ta đều là con ruột.
Dù ta cố gắng kiềm chế, nhưng lời đồn cuối cùng cũng lọt vào tai Tri Lan. Nàng vốn là người không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, không hề bận lòng. Thế nhưng từ sau khi phu nhân của tướng quân vào cung thăm nàng, mọi chuyện bỗng chốc trở nên… cực kỳ tuyệt vời!
Cảm tạ nhạc mẫu! Chúc gia đình người thăng quan phát tài!
Nghe người khác gọi mình là “yêu phi”, Tri Lan lại càng cố gắng để xứng với danh hiệu đó. Khác hẳn với các tiểu thư khuê các khác, Tri Lan hoạt bát, thích vận động và ăn uống tốt, vì thế nàng luôn rạng rỡ. Làn da nàng căng mịn, tóc đen nhánh, dáng người cũng rất thanh tú. Mọi người đều khen quý phi nương nương nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng theo ta, đó không chỉ là vì dung mạo, mà là vì sự sáng rực và sức sống toát ra từ bên trong nàng.
Từ khi Tri Lan đắm mình trong vai “yêu phi”, ta thật sự không thể chống đỡ nổi. Dù nàng không phải là hồ ly tinh, nhưng quả thật cũng có vài phần ma mị.
Tuy nhiên, tính nàng chóng chán, chẳng mấy chốc nàng liền từ bỏ ý định làm “yêu phi”. Nàng bảo rằng việc phá hoại một quốc gia cần sự kiên trì, mà nàng thì không có đủ.
Có lẽ do Tri Lan quá nỗ lực trong vai trò “yêu phi”, nên nàng đã mang thai. Nếu không phải nhờ Lý ma ma giàu kinh nghiệm, con gái đáng yêu của ta suýt chút nữa đã bị nàng và nha hoàn ngốc nghếch kia tưởng lầm là do ăn uống không tiêu mà ra.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên ta và nàng nói chuyện nghiêm túc về chuyện giữa hai chúng ta. Nàng đã khóc, đây là lần đầu tiên kể từ khi gả cho ta nàng khóc, khiến ta hoảng sợ vô cùng.
Nhưng từ sau ngày hôm đó, trong mắt Tri Lan đã có hình bóng của ta.
6.
Sau khi Triệu Hoàng hậu qua đời, ta liền nâng Tri Lan lên làm Hoàng hậu, không ai phản đối, chủ yếu là vì hậu cung cũng chẳng còn ai nữa.
Cao mỹ nhân và Huệ tần nghe nói ta muốn cho họ xuất cung, liền không vui, bảo rằng có mấy ai trên đời được nằm không mà hưởng lộc như vậy. Cuối cùng, ta phải cho họ một khoản tiền lớn, họ mới hớn hở ra đi.
Tri Lan qua đời vào một mùa đông vì bạo bệnh, ta bình thản chấp nhận sự ra đi của nàng. Tri Lan là một con người, mà con người thì sẽ có sinh lão bệnh tử.
Khi nàng còn sống, ta đối đãi tốt với nàng. Khi nàng chết đi, tất cả đều hóa thành hư vô. Phụ hoàng ta thường chỉ bắt đầu thương nhớ và buồn bã sau khi các phi tần của người qua đời. Ta cũng không rõ người đang diễn trò cho ai xem.
Có người nói Hoàng đế có tất cả mọi thứ trên đời, nhưng ta chưa bao giờ coi Tri Lan là thứ gì thuộc về ta. Nàng luôn tự do, tựa như một con bướm. Khoảnh khắc đẹp nhất của nàng chính là khi nàng được tự do.
Nàng đã chọn đậu xuống lòng bàn tay ta, đó chính là may mắn của ta.
Ma ma bên cạnh Tri Lan cầu xin ta cho bà được tuẫn táng theo nàng. Ta từ chối.
Đến ta còn chưa nói sẽ chết theo nàng, cùng lắm là chôn chung sau khi chết thôi. Vậy mà bà ta lại nghĩ quá đẹp, ta đã ngờ ngợ rằng chuyện kim châm vào mông ta chắc cũng là do bà ta gây ra.
Cuối cùng, ma ma ấy theo các ni cô vào cung tụng kinh mà rời đi. Trước khi đi, bà ta trao lại cho ta một chiếc trâm vàng.
Bà nói đó là cây trâm mà Tri Lan đã thưởng cho bà khi nàng vừa tròn mười sáu. Giờ đây bà đã buông bỏ tất cả mọi vướng bận trần thế, mong rằng ta sẽ cho nung chảy vàng ấy để làm một chiếc khóa trường mệnh, tặng cho đứa bé sắp chào đời của Trưởng công chúa.
“Được gặp tiểu thư chính là điều may mắn nhất trong đời ta,” bà nói.
“Ta cũng vậy.”
Bà không xưng là nô tỳ, ta cũng không xưng là trẫm.
Từ đó trở đi, chẳng còn ai trong cung kể chuyện về nàng với ta nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.