4
Từ ngày hôm đó, chúng ta bắt đầu một cuộc sống hợp tác kỳ lạ nhưng hài hòa.
Mỗi ngày hắn đều để củi khô và con mồi ở cửa nhà ta, còn ta sẽ mang cho hắn thức ăn đã nấu xong, tiện thể giúp hắn sửa chữa cửa sổ, thậm chí đỡ hắn leo lên thang để sửa mái nhà.
Đôi khi, thấy bể nước nhà ta chưa đầy hoặc củi chưa được chẻ, hắn cũng sẽ giúp ta làm việc.
Quan hệ giữa chúng ta ngày càng thân thiết.
Thời gian trôi qua, hắn không còn gọi ta là “Tố Tố tỷ tỷ” nữa, mà là một tiếng “A tỷ.”
Lần đầu tiên gọi ta như vậy, khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng đỏ, hàng lông mi dài khẽ run, không dám ngẩng đầu nhìn ta.
Cho đến khi ta mỉm cười đáp: “Ừ!”
Hắn mới thả lỏng, khóe miệng cong lên thành một đường vui vẻ, rồi lại gọi ta thêm vài tiếng.
Kỷ Từ rõ ràng là một đứa trẻ tốt như thế.
Thế nhưng ngoài ta ra, cả làng chẳng ai đối xử tốt với hắn.
Mỗi lần thấy hắn, họ đều vội vàng tránh xa, hoặc thậm chí “xì” một tiếng khinh miệt, có người còn trực tiếp buông lời sỉ nhục.
Kỷ Từ tuổi còn nhỏ, nhưng bên trong lại có một tâm hồn mạnh mẽ. Hắn đối diện với những lời lẽ đó một cách bình tĩnh, không hận thù cũng không để bụng.
Rồi một ngày, ta đến miếu đổ nát mang cho hắn một ít thịt khô.
Tình cờ nhìn thấy một đám trẻ con trong làng đang tụ tập trong miếu, dùng đá ném hắn.
“Đánh! Đánh cái đồ sao chổi này! Cha ta nói chính hắn đã khắc chết cha mẹ mình, còn sẽ khắc chết cả dân làng chúng ta nữa!”
“Sao chổi tại sao vẫn còn ở làng này chứ! Đáng ghét thật!”
Những viên đá cứ nối đuôi nhau ném vào người Kỷ Từ, hắn chẳng hề phản kháng, chỉ luôn ôm chặt bài vị của cha mẹ mình, im lặng chịu đựng tất cả.
Ta nhìn mà tức đến suýt nổ tung.
Ta lao vào, giận dữ quát tháo xua đuổi bọn trẻ, sau đó chạy đến bên Kỷ Từ, thấy vết thương trên trán hắn chảy máu vì bị đá ném trúng.
Mãi đến lúc này, Kỷ Từ mới nhẹ nhàng đặt bài vị của cha mẹ xuống, khẽ gọi ta một tiếng:
“A tỷ.”
Ta giận dữ nói:
“Ngươi ngốc sao? Không biết đánh lại à?”
Rõ ràng trong nguyên tác hắn là đại phản diện giết người không chớp mắt, tại sao lại có thể tốt tính như vậy chứ?
Kỷ Từ im lặng một hồi, rồi mới lên tiếng.
“A tỷ, tỷ không nên giúp ta.”
“Nói gì vậy? Dù sao ngươi cũng gọi ta một tiếng tỷ, lẽ nào ta có thể để người khác bắt nạt ngươi?”
Kỷ Từ không nói gì nữa.
Ta nhẹ nhàng làm sạch vết thương dính bùn đất của hắn.
“Đau thì kêu lên, đừng cố nhịn.”
Kỷ Từ nhìn ta, đôi mắt ướt át, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Ta lại nói: “Muốn khóc thì cứ khóc, cũng đừng cố nhịn.”
Nhưng đứa trẻ bướng bỉnh này, cuối cùng vẫn không khóc.
Hắn chỉ nhẹ nhàng kéo lấy tay áo ta.
“A tỷ, ta thật sự là sao chổi sao?”
“Ngươi không phải, những ai nói ngươi là sao chổi đều là bọn ngốc. Lần sau có ai nói vậy thì cứ đáp trả thẳng thừng, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.”
Kỷ Từ ngoan ngoãn gật đầu.
5
Kỷ Từ, đứa trẻ ngốc nghếch này, thực sự cố hết sức để báo đáp ta.
Hắn để lại ngày càng nhiều con mồi ở cửa nhà ta, hai chúng ta thực sự không thể ăn hết, nên ta nghĩ đến việc mang lên trấn bán, vừa có thể kiếm chút tiền.
Ta gom một ít thịt khô và lông thú, xếp thành một gói lớn, rồi bước ra cửa.
Kỷ Từ, đang mang củi khô đến cho ta, nhìn thấy liền chạy đến giúp ta cầm gói đồ nặng trịch.
“A tỷ, tỷ định đi đâu?”
“Thịt khô quá nhiều ăn không hết, ta mang lên trấn bán thử xem.”
“Vậy để ta đi cùng tỷ.”
Trên đường lên trấn, mỗi khi gặp người trong làng, Kỷ Từ lập tức giữ khoảng cách với ta.
Hắn không muốn gây rắc rối cho ta.
Ta cảm thấy không vui, vì vậy khi gặp người quen lần nữa, ta chủ động nắm lấy cánh tay Kỷ Từ, thản nhiên chào hỏi người kia.
Người đó nhìn ta và Kỷ Từ với ánh mắt kỳ quái, rồi không đáp lại.
Ta không bực, thậm chí còn mỉm cười.
Đợi người đó đi xa, Kỷ Từ buồn bã nói: “A tỷ, tỷ không nên làm vậy.”
Ta biết hắn sợ liên lụy đến ta.
Nhưng ta đến một trùm phản diện tương lai như hắn còn không sợ, thì cớ gì phải sợ người khác nghĩ gì về mình?
Khi đến trấn, lông thú và thịt khô của chúng ta đều được bán hết nhanh chóng nhờ chất lượng tốt, đổi được tám mươi đồng tiền.
Ta lấy ra hai mươi đồng, mua cho Kỷ Từ một đôi giày bông.
Quần áo thì ta còn có thể may được, nhưng giày thì không, Kỷ Từ vẫn mang giày mỏng, ta thật lo hắn bị lạnh.
Khi nhận giày, Kỷ Từ có vẻ xót xa.
“A tỷ, thật sự quá đắt, tỷ không nên mua cái này.”
“Kiếm tiền là để tiêu mà, mua gì cũng vậy thôi.”
Số tiền còn lại ta gói vào mảnh vải, đưa cho Kỷ Từ.
“Con mồi là do ngươi săn được, tiền này là của ngươi, giữ lấy.”
Kỷ Từ lập tức quay đầu, nói thế nào cũng không nhận, chỉ để ta cầm.
Đúng là không chút tôn trọng tiền bạc.
Vậy nên ta đành cất tiền, vừa nhìn các cửa tiệm ven đường, vừa nghĩ cách kiếm tiền mới.
Ta không nhận ra rằng Kỷ Từ luôn nhìn chằm chằm vào một quầy trang sức, đôi mắt chăm chú dõi theo một cây trâm bạc.
6
Sau khi về nhà, chúng ta trở lại cuộc sống bình thường.
Kỷ Từ đều đặn mỗi ngày để lại con mồi và củi khô trước cửa, không khi nào thiếu.
Ở nhà, ta vẽ một số mẫu trang phục cổ trang đẹp, chờ khi mang thịt khô đi bán, ta ghé vào một tiệm may, hỏi xem họ có nhận các mẫu thiết kế này không.
Bà chủ nhìn thấy các bản vẽ và hoa văn thêu của ta, mắt lập tức sáng lên.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Thật đẹp! Cô nương, những mẫu này đều do cô nghĩ ra sao?”
“Ừ.”
Dù sao cũng đều là học từ các bộ phim cổ trang.
Bà chủ liền mua hết các bản vẽ và dặn nếu có mẫu mới thì lại mang đến.
Nhẹ nhàng kiếm được hai lượng bạc.
Trên đường về, ánh mắt của Kỷ Từ sáng lấp lánh khi nhìn ta.
“A tỷ, tỷ thật lợi hại!”
“Ngươi đừng quên, tỷ của ngươi là người xuyên qua, sao có thể không lợi hại?”
Kỷ Từ không hiểu, hiếm khi lộ ra biểu cảm hơi ngơ ngác.
Ta chỉ cười mà không giải thích.
Cuộc sống như vậy kéo dài đến gần cuối năm, một đêm nọ, cửa bỗng bị gõ.
Ta mở cửa, thấy gương mặt Kỷ Từ trắng bệch như tuyết.
Ta nhanh chóng để hắn vào nhà, phủi bớt tuyết trên đầu và vai hắn, rồi kéo tay hắn đến bên lò lửa.
Cơ thể hắn lạnh buốt, hai bàn tay cứng như băng.
“Sao ngươi lại lạnh đến thế này? Có chuyện gì sao?”
Giọng Kỷ Từ khàn khàn, chậm rãi kể cho ta nghe mọi chuyện.
Hóa ra, đại bá của hắn đã uống say, sau đó đến ngôi miếu gây chuyện.
Ông ta đã phá tan cửa sổ và cửa chính mà ta và Kỷ Từ đã sửa, đốt sạch rơm rạ và chăn đệm hắn dùng để giữ ấm.
Khi ông ta rời đi, ngôi miếu chỉ còn lại một đống đổ nát, lạnh lẽo gió lùa.
Kỷ Từ co ro trong gió lạnh một lúc lâu, định tìm một chỗ khác để tránh rét.
Nhưng đi khắp làng vẫn không tìm được.
Khi hắn hoàn hồn, đã đứng trước sân nhà ta.
Ánh sáng ấm áp từ cửa sổ khiến hắn ngẩn ngơ một lúc, rồi bước tới gõ cửa.
“A tỷ, ta ngủ ở nhà kho là được… có được không?”
Hắn vẫn lo lắng về chuyện mình là sao chổi.
Bỗng nhiên, ta tức giận.
“Không có tỷ tỷ nào lại để đệ đệ của mình ngủ ở nhà kho, nếu ngươi nhất quyết như vậy, từ nay đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa!”
Nói xong, ta quay lưng không thèm để ý đến hắn.
Kỷ Từ hoảng sợ.
Hắn kéo nhẹ tay áo ta, nói nhỏ:
“Ta nghe lời tỷ, tỷ đừng bỏ rơi ta…”
Giọng hắn gấp gáp, mang theo sự van nài đầy tha thiết khiến lòng ta không thể cứng rắn.
Ta quay lại, xoa đầu hắn.
“Vậy mới ngoan.”
Nhà ta vừa vặn có hai phòng, phòng kia hơi nhỏ nhưng vẫn đủ cho một người ở.
Ta đốt lò sưởi, trải chăn đệm, bảo Kỷ Từ vào ngủ.
Đêm đó, ta mơ màng nghe tiếng nức nở kìm nén từ phòng bên cạnh, khiến lòng ta nhói đau.
Kỷ Từ mất đi quá nhiều, nhận lại quá ít, vậy nên chỉ cần một chút ân tình, hắn đã muốn báo đáp bằng tất cả những gì hắn có.
Thế này thì làm sao có thể là một đại phản diện được?
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng ngôi làng này thật không thể ở thêm.
Đại bá của hắn thật sự quá khó chịu, tốt nhất là nên tránh xa một chút.
7
Sáng hôm sau, Kỷ Từ lên núi chặt củi, còn ta đi lên trấn.
Cuối cùng ta cũng tìm được một ngôi nhà nhỏ ở trấn, giá thuê hơi đắt, nhưng may là thời gian qua ta đã kiếm được chút tiền, đủ để dùng.
Sau khi thuê nhà xong, ta quay lại ngôi nhà ở làng để dọn đồ, vừa về đến thì thấy dân làng tụ tập đông đúc trước cửa, vẻ mặt hằm hằm.
Đại bá mẫu của Kỷ Từ vừa khóc vừa chửi rủa:
“Ngươi là cái đồ sao chổi chết tiệt! Đã khắc chết cha mẹ ngươi thì thôi, có thể đừng gây họa cho người khác nữa không?
“Đáng thương cho nam nhân của ta, chỉ vì hôm qua đi ngang miếu nhìn ngươi một cái mà không về nhà được nữa, bỏ mạng nơi tuyết lạnh, còn ngươi thì lại sống yên ổn ở nhà Thẩm Tố! Ông trời ơi! Sao lại bất công như vậy!”
Đại bá của Kỷ Từ đã chết.
Thời tiết lạnh thấu xương, lại thêm việc uống rượu say, không ở nhà cho yên mà lại đi tìm Kỷ Từ gây chuyện, chết cũng đáng.
Nhưng những người dân trong làng lại không nghĩ vậy.
Toàn bộ cái chết của ông ta đều bị đổ lên đầu Kỷ Từ.
“Nếu không phải tại Thẩm Tố, thì tên sao chổi nhà họ Kỷ này đã chết cóng từ lâu rồi! Sẽ chẳng có ai phải bỏ mạng!”
“Cả Thẩm Tố và Kỷ Từ đều giống nhau, đều khắc chết cha mẹ, rõ ràng cả hai đều là sao chổi!”
“Nếu bọn họ còn ở trong làng, sớm muộn cũng gây họa cho cả làng chúng ta!”
“Phá nhà của chúng đi! Đuổi bọn chúng ra khỏi làng!”
“Sao chổi! Cút khỏi làng của chúng ta!”
Đám người ào tới nhà ta, qua khe hở của đám đông, ta nhìn thấy Kỷ Từ mặt mày căng thẳng, cầm cây gậy trong tay, hiếm thấy bộc lộ vẻ hung dữ.
“Không được động đến nhà của a tỷ ta!”
Ta khẽ sững người.
Ở cùng Kỷ Từ bao lâu nay, ta luôn nghĩ hắn là người hiền lành, luôn bị bắt nạt mà không hề phản kháng.
Không ngờ, hắn lại bộc lộ dáng vẻ của một chú sói con để bảo vệ ngôi nhà của ta.
Ta lập tức xông lên, đứng chắn trước Kỷ Từ.
“Được rồi, ồn ào gì vậy? Không phải các ngươi muốn đuổi chúng ta đi sao? Đi thì đi!”
“A tỷ…”
“Đi thôi, làng này toàn người hẹp hòi, chúng ta cũng chẳng thèm ở lại.”
Ta nhanh chóng thu dọn những thứ đáng giá, không để ý đám dân làng đang tức tối ngoài kia, kéo Kỷ Từ đi thẳng.
Trên đường, Kỷ Từ nhìn ta, mắt đỏ hoe.
“A tỷ, xin lỗi tỷ.”
Ta cười nhẹ.
“Có gì mà xin lỗi? Cái cũ không đi thì cái mới sao tới, vừa hay chúng ta cũng chuẩn bị đến nhà mới.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.