1
Tuyết vừa mới rơi xong, từng cơn gió lạnh buốt thổi rít qua, như thể xuyên thấu tận xương tủy.
Ta khoác áo bông đi phía trước, còn Kỷ Từ, quần áo mỏng manh, run rẩy theo sau.
Rất nhanh liền đến nhà ta.
Đó là một ngôi nhà nhỏ.
Ống khói bốc lên từng làn khói trắng, bên trong cửa sổ là ánh sáng vàng ấm áp.
Ta mở cửa bước vào, ánh nến vàng nhạt và mùi cháo thơm ngào ngạt từ bên trong phả ra, tràn ngập cả cửa.
Ta bảo hắn vào nhà.
Rõ ràng hắn lạnh đến mức run lẩy bẩy, nhưng đôi chân như đinh cắm xuống đất, không chịu bước vào.
Ta không nhịn được mà cười.
“Vào đi, chẳng lẽ ngươi sợ ta sẽ ăn ngươi sao?”
“Không phải… là ta…”
Thiếu niên khẽ mím đôi môi khô nứt vì lạnh.
“Ta là sao chổi… nếu ta vào nhà, sẽ mang lại xui xẻo cho ngươi.”
Tác giả của quyển sách này đã đặt cho Kỷ Từ một thiết lập nhân vật vô cùng bi thảm.
Mẹ hắn qua đời vì dịch bệnh khi hắn mới ba tuổi, chỉ còn hai cha con nương tựa vào nhau mà sống.
Không lâu trước, cha hắn vào núi săn bắn, bị dã thú cắn chết.
Người thân duy nhất còn lại là đại bá của hắn.
Nhưng không những đại bá không nhận nuôi giọt máu duy nhất mà đệ đệ để lại, còn chiếm đoạt căn nhà của hắn, mua chuộc một tên thầy bói mù, phao tin khắp làng rằng hắn là sao chổi chuyển kiếp, đến cả cha mẹ ruột cũng bị hắn khắc chết, ai gần gũi sẽ gặp xui xẻo. Vào tiết đông chí lạnh giá này, đại bá lại nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi nhà.
Tin đồn này được cả làng tin tưởng.
Không ai giúp đỡ hắn, thậm chí không ai dành cho hắn một ánh mắt thiện cảm.
Ngay cả Kỷ Từ cũng tin điều đó.
Dù ta có khuyên nhủ thế nào, hắn vẫn ngoan cố đứng ngoài cửa.
Ta bị chọc tức tới mức bật cười.
“Ngươi không phải sao chổi, mau vào đi, trong phòng chỉ có chút hơi ấm, mở cửa lâu nữa là bay đi hết mất.”
Cuối cùng, Kỷ Từ cũng bước vào nhà.
Ta bảo hắn ngồi bên bếp sưởi ấm, một lúc lâu sau hắn mới ngừng run rẩy.
Ta bưng một bát cháo nóng đưa cho hắn.
Thiếu niên quả thật rất đói.
Sau khi cảm ơn, hắn bắt đầu ăn ngấu nghiến, không hề để ý cháo vừa mới múc ra, nóng đến mức hắn nhăn mặt nhíu mày, nhưng vẫn không chịu chậm lại.
Ta ngồi bên cạnh nhìn hắn, rồi đưa thêm hai chiếc bánh bao.
Sau khi ăn xong hai chiếc bánh, gương mặt hắn cuối cùng cũng hồng hào trở lại.
Ta nói với hắn: “Ta còn một phòng nhỏ, ngươi ở lại đây đi, đừng trở về ngôi miếu rách kia nữa.”
Nhưng Kỷ Từ lại lắc đầu.
Hắn vẫn để tâm đến những lời tên thầy bói mù nói.
“Ta không thể ở đây, cảm ơn ngươi vì đã cho ta bát cháo.”
Kỷ Từ nhất quyết muốn rời đi, ta cũng không giữ được.
Chỉ có thể đưa hắn một chiếc chăn bông, một ít củi khô, để hắn ít nhất có thể đốt lửa sưởi ấm, sống sót qua đêm nay.
Kỷ Từ không từ chối chiếc chăn, đẩy cửa bước vào màn đêm lạnh lẽo.
Hắn đi rồi, ta mới phát hiện hai đồng xu trên bếp.
Ta ngẩn người.
Theo nội dung trong sách, đây là toàn bộ tài sản của Kỷ Từ hiện tại.
Ta chỉ cho hắn hai chiếc bánh và một bát cháo.
Vậy mà hắn lại đưa ta toàn bộ gia sản của mình cho ta?
Làm sao mà một đứa trẻ thật thà như vậy lại trở thành một đại phản diện được chứ?
Tác giả của quyển sách này thật sự quá đáng!
2
Thân phận của ta trong quyển sách này chỉ là một nhân vật qua đường không có vai trò gì quan trọng.
Cha mẹ ta cũng sớm qua đời, để lại ta sống một mình.
Trong nguyên tác, cả làng đều đuổi Kỷ Từ đi.
Ta cũng là một trong số đó.
Trong kịch bản ban đầu, sáng mai sẽ có người phát hiện thi thể đã lạnh cóng của Kỷ Từ.
Họ thậm chí không xem Kỷ Từ còn sống hay không mà trực tiếp vứt hắn ra bãi tha ma.
Hắn được một đồ tể cứu sống, bên cạnh đồ tể học được cách cắt thịt, mổ xẻ.
Sau này, khi trở thành thủ lĩnh Huyền Y Vệ, hắn không ít lần dùng kỹ nghệ học được từ đồ tể đó lên các phạm nhân.
Ta thật sự không đành lòng nhìn một thiếu niên tốt bụng như vậy phải đi vào con đường đó.
Cả đêm ta không ngủ yên, sáng sớm trời còn chưa sáng, ta đã vội chạy đến ngôi miếu.
May mắn thay, Kỷ Từ chưa bị đông cứng.
Cháo nóng, chăn bông và củi khô đã giúp hắn vượt qua một đêm lạnh giá.
Sáng sớm, hắn lại nhặt thêm vài cành củi khô, lúc này đang ngồi sưởi lửa.
Ta tiến đến, nhét vào lòng hắn vài chiếc bánh bao nóng hổi.
Bánh bao là nhân chay.
Ngày nay kiếm được thịt không dễ, ta tìm được vài cây cải thảo cất trước mùa đông trong hầm, gói chung với hành lá.
Ta ngồi bên cạnh đống lửa, cũng lấy ra một chiếc bánh bao từ từ nhấm nháp.
Kỷ Từ ngẩn người, rồi bắt đầu ăn theo ta.
Ta thấy bánh không ngon lắm, dù sao cũng chỉ có cải thảo và hành lá, khô khan chẳng có chút dầu mỡ nào.
Nhưng Kỷ Từ lại ăn rất ngon miệng.
Nhìn hắn ăn xong, ta đứng dậy ra khỏi ngôi miếu.
Những ngày không có thịt để ăn quả là khó chịu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa trở về nhà, tìm cây cung và dao găm mà cha mẹ nguyên chủ để lại, định thử vào rừng xem có săn được con thú nào không.
Khi ta đi trong rừng, chợt nghe tiếng giẫm tuyết kêu kẽo kẹt sau lưng.
Quay đầu lại, liền thấy Kỷ Từ.
Hắn theo sau cách ta không xa, khi thấy ta quay lại, hắn có chút ngại ngùng.
“Trong rừng này nguy hiểm, ta không thể để ngươi đi một mình.”
Ồ, thì ra là lo lắng cho ta.
Nhìn cây cung của ta, Kỷ Từ lại nói.
“Ta trước đây thường theo cha đi săn, cũng có chút kinh nghiệm, chi bằng để ta dẫn ngươi đi.”
Ta nói được.
Kỷ Từ liền chạy lên trước, quen thuộc với đường núi, mỗi bước đều giẫm lên tuyết, dẫn ta đi trên con đường an toàn.
“Cha ta đặt vài bẫy thú trong núi, từ khi ông qua đời ta chưa từng quay lại kiểm tra, biết đâu vẫn còn con thú nào sập bẫy.”
Lòng ta khẽ vui mừng.
Nửa canh giờ sau, chúng ta đến chỗ đặt bẫy.
May mắn thay, có một con thỏ hoang bị sập bẫy.
Trên đường về, bỗng từ bụi lau sậy xa xa phát ra tiếng động lạ.
Kỷ Từ lập tức chạm vào cung tên trên người ta. Hiểu ý, ta liền đưa cung tên cho hắn và nhìn hắn khéo léo giương cung, tay nắm chặt dây cung, sau đó buông ra.
Từ trong bụi lau truyền đến tiếng kêu thảm của một con gà rừng.
“Wow!” Ta vỗ tay tán thưởng liên tục.
Động tác gọn gàng dứt khoát này, quả nhiên không hổ danh là đại phản diện trong tương lai.
Thật là tài giỏi.
Nhờ Kỷ Từ mà hôm nay thu hoạch cũng kha khá.
Chúng ta xách chiến lợi phẩm về, Kỷ Từ quen tay làm sạch, vặt lông, lột da mấy con thú trong sân nhà ta. Ta thì đun nước, mài dao bên cạnh.
Quả là hợp ý nhau.
Sau khi chuẩn bị xong, ta đặt thịt lên lò nướng chín và mời Kỷ Từ vào ăn.
Nhưng tên nhóc này vẫn lắc đầu, chỉ nhận một cái đùi thỏ ta đưa rồi quay người bỏ đi.
Đúng là bướng bỉnh thật!
Đại nương hàng xóm bên kia hàng rào nói với ta:
“Tố Tố à, đừng đối xử tốt với thằng nhóc nhà họ Kỷ như vậy, thầy bói nói rồi, nó là Thiên Sát Cô Tinh, sẽ khiến những người xung quanh đều không được sống yên ổn!”
Ta bật cười.
“Tất cả đều là chuyện vô căn cứ thôi, Kỷ Từ không phải sao chổi gì cả, hắn là đứa trẻ tốt, nếu thực sự là một ngôi sao, thì chỉ có thể là tiểu phúc tinh thôi.”
Đại nương hàng xóm ngẩn ra, lẩm bẩm: “Thật không nghe lời người tốt mà.”
Ta không để ý bà, quay người vào nhà.
Ta không nhận ra rằng, ở góc khuất đằng xa, Kỷ Từ vẫn chưa đi xa và nghe thấy lời của ta.
Hắn ngẩn ngơ hồi lâu, khi bước đi lần nữa, đôi mắt đã đỏ hoe.
3
Sáng sớm hôm sau, ta nghe tiếng động nhỏ bên ngoài.
Mở cửa kiểm tra nhưng không thấy ai.
Chỉ có vài bó củi khô được xếp ngay ngắn bên cửa, còn có hai con thỏ đã được làm sạch.
Là Kỷ Từ mang đến.
Ta không khỏi cảm thán, hắn quả thực là đứa trẻ biết cảm ân và tốt bụng.
Tất nhiên ta không thể lấy đồ của hắn mà không trả lại.
Ngày hôm sau, ta lại đến ngôi miếu đổ nát.
Mang theo một nồi thịt thỏ và gà rừng hầm, cùng một chiếc áo bông ta đã thức cả đêm may cho Kỷ Từ.
Hắn ăn mặc quá mỏng manh, ta luôn lo hắn sẽ bị lạnh.
Ta giơ áo lên so với người hắn.
“Hơi rộng một chút, nhưng may là vẫn mặc vừa, dù sao hài tử ở tuổi này cũng lớn nhanh lắm.”
“Chỉ là tay nghề của ta không tốt lắm, đường kim mũi chỉ có chút lộn xộn, đừng chê nhé.”
Nói xong, ta lấy giấy dầu mang theo ra, so lên cửa chính của miếu, định lát nữa sẽ đun hồ để dán vá những chỗ cửa sổ rách nát.
Kỷ Từ đứng phía sau ta ngẩn người một lúc, ôm lấy áo bông, áp mặt vào khẽ cọ nhẹ.
“Sao có thể chê được…”
Ta nghe không rõ, quay lại hỏi:
“Ngươi nói gì?”
“Không có gì.”
Kỷ Từ lập tức mặc áo bông, rồi chạy tới cạnh ta để giúp đỡ, vừa nói:
“Tố Tố tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.”
Ta thấy mắt hắn đỏ hoe, đầu mũi cũng ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi ta, còn gọi một cách dễ thương như “Tố Tố tỷ tỷ.”
Ta không khỏi vui mừng, nhịn không được mỉm cười.
Buổi tối hôm ấy, ta mang theo một cái nồi nhỏ, nấu một nồi thịt và rau ngay trong miếu đổ nát.
Trong nồi sôi ùng ục, lá rau và miếng thịt nổi lên chìm xuống, hương thơm ngào ngạt.
Kỷ Từ không nói gì, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cầm đũa và bát, lén nuốt nước bọt.
Đợi thịt chín, ta gắp một miếng cho hắn và nói:
“Đây gọi là lẩu, ở kinh thành còn gọi là ‘bạt hà cung’ nữa đó.”
Kỷ Từ vừa ăn vừa thổi vì bị bỏng, nghiêm túc gật đầu.
“Ngon lắm, ta sẽ cố gắng săn nhiều con mồi hơn, chúng ta sẽ có thể thường xuyên ăn cái này.”
Ta mỉm cười gật đầu.
“Được, nếu ngươi thích thì chúng ta sẽ thường xuyên ăn. Sau này trời mưa hay tuyết rơi, ta đều sẽ nấu cho ngươi.”
Kỷ Từ ngước mắt nhìn ta, đôi mắt đen láy sáng ngời hơi cong lên, khẽ nói: “Được.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.