30
Lời cung khai của Triệu Đoan Hoa và những lá thư qua lại đã khiến phụ hoàng bị đả kích mạnh mẽ. Người buộc phải đối diện với sự thật rằng vị Hoàng hậu mà người yêu thương và Thái tử mà người tin tưởng bấy lâu nay thực chất lại có một bộ mặt khác. Họ tàn nhẫn, tham lam, vì lợi ích cá nhân mà nô dịch dân chúng, coi cả một châu là tài sản riêng của mình.
Người thầm nghĩ: “Liệu giang sơn này có thể giao vào tay họ được không? Họ có thể đối đãi tốt với dân chúng chăng?”
Phụ hoàng đã do dự ba ngày trước khi ra lệnh phế truất Thái tử, và Hoàng hậu bị cấm túc, không được ra ngoài nếu không có chỉ dụ. Cả ta và Lý Thừa Ân cũng không thoát khỏi liên lụy.
Ta bị giam lỏng tại phủ công chúa, còn Lý Thừa Ân thì được phong vương nhưng bị đày đến một phong địa nhỏ bé, không xứng tầm với thân phận của hắn.
Lý Thừa Ân khóc lóc đi đến phong địa của mình. Trên đường đi, hắn tình cờ gặp đội quân triều đình đang diệt thảo khấu. Khi những tên thảo khấu bị bắt giữ, nhìn thấy Lý Thừa Ân, chúng lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin tha mạng. Tên đầu lĩnh thảo khấu nói: “Rõ ràng đã nói rằng chỉ cần chặn đường giet người từ Phủ Châu tới là sẽ bảo toàn cho cả trại của ta. Sao bây giờ triều đình lại còn diệt thảo khấu nữa?”
Lý Thừa Ân chối phắt. Nhưng tên đầu lĩnh nói rành rọt từng lời: “Tên phò mã được công chúa Lý Nam Bình cứu về là người đến từ Phủ Châu. Những người khác ngươi có thể phủ nhận, nhưng ngươi có phủ nhận được một phò mã đường đường chính chính không? Ta ở đây còn giữ những phù hiệu lệnh từ triều đình.”
Lý Thừa Ân nghẹn lời, không thể chối cãi. Chưa ra khỏi kinh thành được năm mươi dặm, hắn đã bị viên tướng diệt thảo khấu áp giải quay trở về kinh thành.
Lần này, phụ hoàng hoàn toàn thất vọng. Người giận dữ nói: “Điều tra! Phải điều tra cho kỹ, trẫm muốn xem rốt cuộc bọn họ đã che giấu trẫm những gì!”
Cơn thịnh nộ của thiên tử khiến cho nhiều bí mật mà ta từng cố gắng điều tra bấy lâu nhưng không tìm ra, nay lại được phơi bày trước mắt ta.
Năm đó, vào đầu xuân, khi mùa màng khó khăn, dân chúng Phủ Châu không còn đường sống, người thì khởi nghĩa, kẻ thì chạy nạn. Nhưng cũng có một nhóm người thực lòng lo lắng cho dân chúng, quyết chí từ Phủ Châu tới kinh thành để cáo trạng.
Đoàn người hơn trăm người, chia thành nhiều tốp, cả nam nữ, già trẻ đều có, trên đường đi bị bao vây chặn giet nhiều lần, nhưng cuối cùng, chỉ có một mình Tạ Vô Dạng sống sót đến được kinh thành.
Tạ Vô Dạng vốn tưởng đã sắp đạt được thắng lợi, ai ngờ lại bị bọn c//ướp ẩn náu ở ngoại ô kinh thành tấn công và giet chet. Nhưng hắn đã may mắn, được ta cứu về.
Sau khi tỉnh lại, hắn mất trí nhớ. Lý do ta không thể tra ra thân phận của hắn là vì Hoàng hậu và Thái tử đã xóa sạch dấu vết của hắn từ lâu.
Cuối cùng, ta cũng hiểu rằng những lần ám sát tưởng chừng như nhắm vào ta, thực chất là nhằm giet chet Tạ Vô Dạng. Tạ Vô Dạng mất trí không biết gì, và ta cũng không biết mình đang chìm trong vòng xoáy tranh giành quyền lực của kinh thành.
Vì vậy, chuyến đi đến chùa Vạn An hôm đó, vốn đã định là một cuộc hành trình đi vào chỗ chet. Người ra tay sát hại hắn là Hoàng hậu, Thái tử, Triệu Đoan Hoa và La Thần. Bọn họ đã lên kế hoạch sát hại từ lâu, chỉ chờ Tạ Vô Dạng đi một mình là ra tay.
Còn ta, khi ấy ngây thơ tưởng rằng chỉ cần rời xa kinh thành, tai họa sẽ không còn bủa vây lấy ta nữa.
Phụ hoàng triệu ta vào cung, ánh mắt người tràn đầy thương xót. Chúng ta lặng lẽ dùng bữa, sau đó phụ hoàng nói: “Những năm qua, con đã chịu nhiều khổ cực. Con yên tâm, phụ hoàng sẽ chọn cho con một phò mã thật tốt. Lần này, con có thể chọn bất kỳ ai con muốn.”
Chọn bất kỳ ai ư? Vậy phụ hoàng có thể làm Tạ Vô Dạng sống lại không?…
Không phải mọi mối tình đều có thể dễ dàng thay thế…
Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn nói: “Tạ ơn phụ hoàng, người cho phép thần nữ suy nghĩ thêm.”
Phụ hoàng gật đầu, rồi bận rộn với chính sự. Hoàng hậu bị phế truất, Thái tử bị phế, Lý Thừa Ân bị phế. La Thần và Triệu Đoan Hoa bị lưu đày.
Còn ta, vẫn là công chúa, không những không bị ảnh hưởng mà còn được ban thêm tám trăm mẫu thái ấp, trở thành công chúa có nhiều thái ấp nhất trong lịch sử các triều đại.
Ngày La Thần và Triệu Đoan Hoa bị lưu đày, chúng khoác gông cùm, chân tay bị xiềng xích, từng bước một bị đẩy ra khỏi kinh thành. Nhà họ La vì tránh hiềm nghi nên không dám tiễn. Ta đứng ở cửa thành nhìn bọn họ, trong lòng cuối cùng cũng có một chút thỏa mãn.
La Thần cúi gằm mặt, liên tục thúc giục lính áp giải đưa hắn rời khỏi. Lính áp giải quát hắn đừng lắm lời. Triệu Đoan Hoa thì trừng trừng nhìn ta với ánh mắt đầy căm hận: “Lý Nam Bình, ngươi thắng rồi thì sao? Ngươi vẫn chỉ là một góa phụ khắc phu. Trước khi chet, Tạ Vô Dạng vẫn còn gọi tên ngươi. Hắn chet thảm thật đấy… Aaaa…”
Ta vươn tay bóp chặt má Triệu Đoan Hoa, buộc nàng phải há miệng ra. Ta ra lệnh cho thuộc hạ túm lấy lưỡi nàng, rồi dùng kéo cắt đứt.
Lưỡi của nàng chia làm hai như lưỡi rắn. M//áu tươi lập tức bắn ra, nàng đau đớn gào thét, lắc đầu không ngừng.
Ta buông nàng ra, nhìn thảm trạng của nàng, lòng ta thêm chút thỏa mãn. Ta nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng: “Ngươi có biết tại sao ta không giet ngươi không? Bởi chỉ khi sống ngươi mới có thể chuộc lại tội lỗi. Và ta còn muốn nói cho ngươi biết, chính ta đã cứu Vận Nương, chính ta cho nàng tiền để mua chuộc lòng người. Ngươi và Thái tử vì sao lại quấn quýt với nhau? Bởi vì mùi hương từ hai túi thơm của các ngươi khi kết hợp lại chính là xuân dược…”
Triệu Đoan Hoa ứa m//áu miệng, đôi mắt ngập tràn hận thù nhìn ta, cố nhào đến để ăn tươi nuốt sống ta. Nhưng ta chỉ nhẹ nhàng cắt đứt gân tay nàng.
Từ nay về sau, nàng không thể nói, không thể viết. Ắt hẳn ở chốn lưu đày nàng sẽ có nhiều thời gian để chuộc tội…
Còn trước mặt La Thần, ta chỉ nói một câu: “Vận Nương đã bị Triệu Đoan Hoa ép uống thuốc phá thai, đứa bé sinh ra chỉ là một thai nhi chet lưu.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLa Thần đ//iên cuồng.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể! Đứa bé giống ta, ngươi đừng hòng bôi nhọ Vận Nương!”
“Ta đã chọn ra một đứa từ trăm đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi. Làm sao không thể giống ngươi? Còn một chuyện nữa, Vận Nương lần mang thai thứ hai thực ra là giả. Làm sao ta nỡ để nàng thực sự sảy thai vì ngươi chứ? Đó chỉ là một cái túi m//áu mà ta chuẩn bị cho nàng. Chỉ đợi ngươi và Triệu Đoan Hoa cãi vã, ta sẽ đ//âm vỡ túi m//áu đó ra.”
“Ngươi là độc phụ! Ngươi lừa ta. Tuyệt đối không thể nào!”
La Thần điên cuồng lao tới phía ta, nhưng liền bị thị vệ của ta đá bay. Hắn co quắp lại như một con tôm, mặt nhăn nhúm, mồ hôi toát ra như mưa.
Ta cười nhạt: “Ngươi cứ thong thả mà đi. Đừng ngại mà dừng lại ở vùng ngoại ô kinh thành vài ngày, ngươi sẽ nghe được những tin tức từ trong thành truyền ra.”
La Thần nghe thấy lời nói của ta, sắc mặt lập tức trắng bệch, đồng tử co rút lại, dường như cuối cùng hắn cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Hắn há miệng định cầu xin, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt ra thì đã bị thị vệ của ta một đ//ao đ//âm vào miệng, cắt đứt nửa lưỡi, m//áu từ miệng hắn phun ra như suối. Ngay sau đó, gân tay hắn cũng bị ch//ặt đ//ứt, cả người hắn mềm nhũn ngã xuống đất, toàn thân run rẩy co giật.
Ta đứng đó bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt. Ta hờ hững nói: “Dù sao thì cũng là phu thê, cùng vinh m cùng nhục. Ngươi xem, các ngươi có phải trời sinh một đôi ‘thiên tàn địa khuyết’ không?”
31.
La Thần và Triệu Đoan Hoa được đưa tới ngoại ô kinh thành để dưỡng thương, đợi thương tích lành hẳn rồi mới tiếp tục khởi hành.
Ngay vào lúc đó, Vận Nương gõ vào cái trống kêu oan, sau khi chịu ba mươi trượng, nàng tố cáo tướng quốc La Thần tham ô, nhận hối lộ, thao túng kỳ thi khoa cử.
Nàng dâng lên từng bằng chứng một, và chỉ có một yêu cầu: Được rời khỏi La gia, sống một cuộc đời bình thường cùng đứa con của mình.
Phụ hoàng lại một lần nữa phẫn nộ, hạ lệnh điều tra. Một trận địa chấn nơi quan trường lại một lần nữa diễn ra.
Tin tức truyền đến ngoại ô.
La Thần phát đ//iên, dùng đầu đ//ập vào tường, đ//ập đến nỗi m//áu be bét.
Hắn lí nhí nói: “Nam Bình, ta sai rồi, tha cho ta, ta không nên bạc tình, không nên giet phò mã…”
Những ngục tốt nghe thấy hắn to gan dám nhắc tới công chúa, liền nhanh chóng bịt miệng hắn lại, thúc giục đưa hắn đi tới vùng biên cương lạnh lẽo.
Một tháng sau, tướng quốc La Thần bị xử trảm ngay tại chỗ.
Môn sinh, cựu quan dưới quyền hắn đều tự lo cho bản thân, ai ai cũng muốn tránh xa khỏi hắn.
Tướng quốc phủ bị tịch thu. Phu nhân của La Thần, từng một thời cao cao tại thượng, cũng bị đày đến nơi xa.
Khác ở chỗ, bà bị đày về phía nam, còn La Thần về phía bắc, cả đời này họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa.
Vận Nương bế đứa con đến gặp ta từ biệt. Lúc này trên khuôn mặt nàng hiện lên nụ cười chân thành, dịu dàng nựng đứa con trong lòng.
“Đa tạ công chúa đã cứu mạng, đại ân đại đức của người, Vận Nương suốt đời ghi nhớ không quên. Nhưng e rằng ta không thể báo đáp ơn của công chúa, chỉ có thể khắc ghi trong lòng, cả đời này sẽ làm người tốt, tuyệt đối không làm xấu mặt công chúa.”
Nàng thật sự thản nhiên. Nếu ta mãi là công chúa, dĩ nhiên chẳng cần đến nàng cứu giúp.
Còn nếu ta cần nàng cứu giúp, e rằng lúc đó ta đã đến bước đường cùng, nàng cũng chẳng thể cứu được ta.
Ta cười, đẩy cho nàng một chiếc hộp, bên trong có mấy tấm ngân phiếu và trang sức.
Ta cười nói: “Đỗ Thập Nương có một chiếc hộp báu, Hà Vận Nương cũng nên có một cái, mong rằng từ nay về sau nàng sẽ sống theo ý mình, muôn điều như ý.”
Nước mắt nàng rưng rưng, ôm đứa trẻ quỳ xuống.
“Công chúa điện hạ , ta không cần thứ này.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.